"Hôm nay em thật to gan, dám làm ra chuyện lỗ mảng như vậy."
"Lỗ mảng sao? Không phải chị cũng thích em làm như vậy sao? Chị không phát hiện mọi người sôi nổi tưng bừng sao?"
"... Mau lấy tay của em ra."
Lâm Tử Quỳ và Phương Y Ái đang ngồi trong chiếc xe Bently phiên bản mở rộng, một người khoanh tay trước ngực nhìn ra ngoài cửa, một kẻ tay đặt trên đùi trắng mịn của người đẹp không ngừng vuốt ve.
"Đừng phá. Không thấy còn có tài xế?"
"không phải chị thích em to gan, dũng cảm sao?"
May là ban đêm, trong xe không nhìn thấy rõ biểu cảm được, nếu không vẻ mặt đỏ ửng của Phương Y Ái đã sớm bị Lâm Tử Quỳ thu hết vào đáy mắt.
Nghĩ đến thực sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, khi còn trẻ Phương Y Á ở giới thương nhân tung hoành ngang dọc hô mưa gọi gió, khiến cho ai nghe danh cũng khiếp sợ, trong giới thương nhân không ai là không biết, không ai là không rõ đại nhân vật, nữ tổng giám đốc xinh đẹp nổi tiếng lạnh lùng cao ngạo, số người theo đuổi vô số, nhưng hết lần này đến lần khác lại gặp phải khắc tinh nhà văn Lâm, từ đó trở đi trình diễn một màn cô theo tôi chạy, để rồi tạo nên một chuyện tình lãng mạn động lòng người, kết cục dĩ nhiên là Lâm Tử Quỳ đầu hàng quỳ dưới mép váy của Phương đại nữ vương.
"Nói bậy bạ gì đó."
-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
"Ai da, rốt cục cũng về đến nhà , lễ trao giải và vân vân, thật ghét a!"
Đáng ghét, nhìn tên đại tác gia vừa vào nhà đã ngã nhào trên ghế sopha, Phương Y Ái mỉm cười nhưng không nói gì, lắc đầu đi thẳng một mạch vào bếp, muốn làm chút trái cây cho Lâm Tử Quỳ ăn.
"Y Ái, chị đang làm gì đó?"
Từ phía sau tập kích nữ vương bệ hạ, ôm chặt lấy eo người đẹp, tựa đầu vào hõm vai: "Sao hiền lành như vậy a? Haizz, em thật có tội a!"
"Có tội, em có tội gì?" Dừng lại động tác thái trái cây, hơi nghiêng đầu khó hiểu hỏi.
"Đường đường nữ vương bệ hạ phải cắt trái cây cho tiểu tác gia này, không phải lỗi thì là cái gì a?"
Bất đắc dĩ cười cười, tiếp tục động tác cắt trái cây dở dang lúc nãy: "Nếu em cảm thấy thật sự có lỗi, thì đêm nay em đấm vai bóp chân cho chị, đền đáp xứng đáng cho chị."
"Được, chỉ cần chị vui vẻ, đấm thế nào, bóp ra sao, nặng nhẹ thế nào, đều chiều theo ý chị hết..." Giọng nói càng lúc càng thấp.. môi càng lúc càng tiến sát vành tai của Phương Y Ái, hơi thở nóng rực phà vào làm cho người đẹp rung động không ngớt, nhưng nhanh chóng tránh né cái ôm ấp ấm áp ấy.
"Chỉ biết mấy chuyện xấu, là một nhà văn, cả ngày phải đàng hoàng." Đem trái cây trên thớt đặt lên mâm xong, không để ý đến người đeo dính theo đuôi, ra khỏi nhà bếp, ngồi xuống sofa, im lặng xem TV .
Không thích hợp a, đêm nay cả người Phương Y Ái không bình thường a, nhưng cũng không biết nói là do đâu, một đại tác gia tài hoa dù vắt hết óc ra suy nghĩ cũng chỉ biết tuyên bố thất bại, ngồi xuống bên cạnh Phương Y Ái, tự mình lấy trái cây ăn.
"Phốc... Khụ khụ khụ, này, đây là cái gì a?" Trên TV toàn bộ đều là hình ảnh hot của Lâm Tử Quỳ trong đêm nay, bên dưới màn hình hiện lên dòng chữ "Nhân vật của năm hôn tổng giám đốc tập đòan Phương Thức."
Không nói hai lời, cầm lấy remote trên bàn trà bấm chuyển kênh, nhưng có lẽ đánh giá cao mức độ truyền bá của giới truyền thông và tâm lý tò mò của khán giả xem đài, tất cả các đài truyền hình lớn đều càng không ngừng tua đi phát lại hình ảnh nóng bỏng đó. Tiêu đề càng lúc càng lá cải.
"Lâm Tử Quỳ đại tác gia tỏ tình với Phương Y Ái."
"Vì yêu phát cuồng, bộc lộ mãnh liệt tình yêu cấm kỵ."
"..."
"Tình yêu cuồng bạo của Lâm Y ."
"Bó tay, đây đều là lá cải hết?" Bực bội quăn remote sang một bên,
Lúc này, Phương Y Ái đứng một bên cười khanh khách, cười đến run rẩy hết cả người, đến mức ngã nhào ra ghế sofa, dịu dàng đặt chân lên đùi Lâm Tử Quỳ: "Em tức giận cái gì a, đây là chuyện tốt do em gây ra, chị cũng không nói gì , em bực tức làm gì."
Nắm lấy 2 chân của Phương Y Ái, ôm chặt trong tay: "Chị cũng không phải không biết em không ưa mấy tin đồn nhảm nhí này."
Đảo mắt, phát hiện người đẹp ngã trên ghế, tóc dài tán loạn trên người, ánh mắt linh động, tràn đầy tình cảm, đôi môi hồng mịn màng, tản ra 1 sự cám dỗ vừa thần bí vừa nguy hiểm. Chỉ liếc mắt thôi mà đầu óc của Lâm tác gia đã muốn nổi tung, lòng như thiêu đốt, trạng thái hoảng