Tay phủ lên bàn tay đang đặt hai bên hông, Phương Y Ái ngửa đầu lại tựa vào vai Lâm Tử Quỳ, cảm thán nói: "Đúng vậy, trên thế giới này còn có bao nhiêu người hiểu chị như em đâu? Thế nhưng, tại vì sao không chịu nghe lời chị, giải quyết cho xong vướng mắc trong lòng chị a? "
"Lần này chúng ta cũng chưa nói chuyện rõ ràng mà, nói gì thì nói, tại sao lần này chị kiên quyết như vậy."
"Bởi vì chị nghĩ hai người vì yêu nhau mà sống cùng nhau cũng chưa thật sư hoàn mỹ, hôn nhân là lời hẹn ước giá trị nhất, " xoay người ôm cổ Lâm Tử Quỳ, "Tử Quỳ, chị muốn em hãy hứa hẹn điều này với chị."
"Em đã hứa với chị rất nhiều, nhưng có khi nào em không thực hiện đâu nè? Tại sao chị không tin em chứ."
"Thế nhưng lời hẹn ước một đời này cần rất rất nhiều thời gian để thực hiện, trong đó sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, chị sợ, chị sợ một ngày nào đó em không còn ở bên chị..."
Tự mình dọa mình hoảng sợ, Phương Y Ái bất giác xiết chặt vòng tay, không nói nhiều lời.
Lâm Tử Quỳ đau lòng vuốt ve vỗ về lưng của Phương Y Ái, hôn lên vành tai của Phương Y Ái, nhằm an ủi, trong lòng thì thở dài, cảm thấy hổ thẹn nhiều hơn.
Cô chưa từng nghĩ đến, Phương Y Ái lại thiếu niềm tin vào chuyện tình yêu của họ, hay thật ra là cô ấy không có lòng tin với cô. Tuy Phương Y Ái chưa bao giờ nói những lời này với cô, nhưng dĩ nhiên không phải cô không phát hiện ra.
"Tại sao? Tại sao lại nghĩ như vậy ?" Từ từ chờ đợi, cuối cùng cũng chỉ thấy Phương Y Ái lắc đầu.
Làm sao Phương Y Ái mở miệng nói những lời này ra được, làm sao có thể nói với Lâm Tử Quỳ, bởi vì em sinh ra trong một gia đình mồ côi cha, chưa từng gặp qua cha ruột của mình, chuyện tình cảm thất bại của cha mẹ đã ảnh hưởng không nhỏ đến em.
"Không có cảm giác an toàn với em, hay là... vẫn còn vì chuyện người con gái kia mà canh cánh trong lòng."
Không có được đáp án như mong muốn, Lâm Tử Quỳ liền bắt đầu đoán già đoán non.
"Cũng không phải, không phải như em nói đâu, Tử Quỳ a."
"Em đã giải thích với chị rồi mà, nếu như chị vẫn còn lo lắng, thậm chí em có thể đổi kế toán khác, sa thải Đồng Viên Viên, nếu như chị đang lo lắng điều đó."
"Thật sự cũng không phải nguyên nhân này, đừng suy nghĩ nhiều . Hiện tại chị thầm nghĩ muốn em có thể cả đời ôm chị như thế này." Mặt Phương Y Ái tựa vào đầu vai Lâm Tử Quỳ, mê mẩn ngửi lấy hương thơm cỏ cây đầy hấp dẫn trên người Lâm Tử Quỳ.
"Nhất định ."
"Phốc, " đáng lý đây sẽ là một màn tình cảm mùi mẫn lại bị tiếng cười của Phương Y Ái phá nát bét, thoát khỏi cái ôm của Lâm Tử Quỳ, vui tươi giữ lấy gương mặt của người yêu, đưa tay vuốt vuốt chiếc cổ áo sơmi, sóng mắt di chuyển, ẩn tình lặng lẽ, "Không phải em đặc biệt thích hoa mẫu đơn sao, chị đặt biệt mua ba bộ ga giường hoa mẫu đơn, gấm Tô Châu chính tông, trông rất sống động. Chị còn tự mình phủ lên giường ở phòng ngủ bên cạnh, em chưa từng lần nào thử qua sao?"
Trong nháy mắt tim đập thình thịch, tuy rằng đại mỹ nhân chuyển đề tài tương đối nhanh, nhưng mà chỉ số cảm xúc của nhà văn Lâm cũng không tệ, khẳng định phản ứng nhất định sẽ không làm cho thất vọng. Đường đường Phương nữ vương đã hạ mình làm giảm sự cao quý của bản thân như vậy, tất nhiên phải có hành động sao cho phải đạo.
Thô lỗ nhanh chóng dọn sạch bàn làm việc phía sau Phương Y Ái, cũng không cho Phương Y Ái kêu lên, ép chặt tay người đẹp lên trên mặt bàn rộng rãi. Tiết tấu hơi nhanh, nhưng phải thông cảm cho cô a, đã hai ba ngày không có gần gũi a.
Bởi vì bước chân hỗn loạn, làm cho 2 người lảo đảo ngã vào bàn. Dù sao trong lòng Lâm Tử cũng đã chuẩn bị sẵn mà Phương Y Ái vẫn chưa nhận ra.
"Lâm Tử Quỳ, em muốn làm gì?" Nhìn đống tài liệu rơi trên mặt đất, mà nhà văn Lâm động tác vội vàng, đôi bàn tay đang bị giữ chặt trên bàn làm việc, cố gằn giãy giụa nhưng không hề hấn gì, dừng lại thì mới nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sâu xa, cùng với tiếng thở dốc nặng nề. Chẳng lẽ bản thân biểu đạt còn chưa đủ rõ ràng sao.