"Chào mẹ"
Mẹ Lâm vừa mở cửa liền gặp được cô con dâu xinh đẹp đứng trước cửa, vui tươi hớn hở kéo vào trong, " Tiểu Ái đến rồi ha, mẹ rất nhớ con, mau mau vào nhà. "
"Mẹ ơi."
"Mẹ ơi."
"Mẹ ơi, mẹ không thấy con sao? Mẹ!"
Được rồi, Lâm Tử Quỳ buồn rầu, mẹ cô hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến cô, không đón tiếp cô thì thôi, ngay cả liếc mắt nhìn cô một cái cũng không có. Rốt cuộc Phương Y Ái hay cô mới là con đẻ đây.
"Mẹ về nước cũng không báo con biết."
"Là mẹ sợ con mệt mỏi, " nhỏ giọng nói bên tai Phương Y Ái, "Không phải sợ con mất tập trung vào việc bức hôn tên đâu gỗ kia sao ?"
Lúc này, Phương Y Ái và mẹ Lâm ngồi trên ghế sofa tâm sự cùng nhau, hình ảnh hài hòa như vậy càng tạo cảm giác họ như hai mẹ con ruột. mà Lâm Tử Quỳ rất bi thương đi vào nhà bếp nấu cơm.
Tấm lòng của mẹ Lâm khiến cho Phương Y Ái cảm thấy đặc biệt đáng yêu, liền cười khanh khách , "Vậy.. con cám ơn mẹ nhiều."
"Mời hai ngài dùng bữa!"
Nghe được tiếng kêu lớn của Lâm Tử Quỳ, Phương Y Ái vội vàng đứng dậy, không ngờ bị mẹ Lâm kéo lại, nhỏ giọng nói, "Ăn cơm xong, đuổi Quỳ Quỳ đi, mẹ có chuyện muốn nói với con."
Thấy thái độ mẹ Lâm nghiêm túc, dự định mở miệng hỏi lại, thì bị mẹ Lâm ngăn lại, "Ăn cơm trước, đừng để cho Quỳ Quỳ biết."
Sau khi dặn dò xong, mẹ Lâm lôi kéo Phương Y Ái ngồi vào bàn ăn, biểu hiện che giấu rất tốt, còn cùng với Phương Y Ái và Lâm Tử Quỳ nói chút chuyện thú vị trong nhà, cũng thường xuyên hỏi thăm công việc của hai cô. So với ngày thường không có gì khác biệt. Dù sao Phương Y Ái cũng là tổng giám đốc lạnh lùng, khôn khéo, nên cảm thấy có chuyện gì đó mà mẹ Lâm muốn giấu với con gái mình, lại muốn nói riêng với cô. Chuyện như vậy có chút kỳ lạ, nên lúc ăn cơm có chút thất thần, cũng may Lâm Tử Quỳ không phát hiện cái gì hết.
"Phải rồi, hai con muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật đây?" Mẹ Lâm bất ngờ hỏi vấn đề nhạy cảm, ngọt ngào này, Lâm Tử Quỳ đang muốn nói còn chưa nghĩ đến, nhưng Phương nữ vương trực tiếp thốt ra.
"Đi Pháp, đó là nơi rất lãng mạn, Tử Quỳ hẳn là rất thích." Nói xong còn nháy mắt mấy cái với Lâm Tử Quỳ, làm như hỏi ý kiến.
Trong lòng lặng lẽ thổ huyết, rõ ràng đã nghĩ sẵn rồi, quả nhiên nữ vương bệ hạ sớm có âm mưu, từng bước một đào hố để cô nhảy vào, mà cô còn tự cho là mình thông minh nghĩ rằng lần này đem chuyện bức hôn quẳn sang một bên, hóa ra chẳng bao giờ thoát khỏi đại phật ngũ chỉ sơn, "Ha ha ha, nước Pháp rất tốt rất tốt, con cũng rất thích."
Thích con khỉ a! Còn nhớ rõ lần trước nghỉ phép đi Pháp chơi, Phương Y Ái điên cuồng mua sắm, hết túi lớn rồi lại túi nhỏ, hại cô đi theo mệt muốn chết, từ sáng sớm đến trời tối, lặp đi lặp lại, cô như con quay bị quay đến choáng váng đầu óc, rất nhanh không biết phía bắc nằm ở đâu. Lần này còn muốn nhảy vào hố lửa một lần nữa.
Thấy hai cô cũng đã lên kế hoạch rồi, mẹ Lâm cũng không hỏi nữa, tiếp tục cùng hai cô nói chuyện phiếm, cho đến khi bữa cơm tối kết thúc.
"Tử Quỳ, đêm nay em không muốn nhúc nhích, Quỳ rửa chén nha!" Phương Y Ái sau khi ăn no uống đủ, nhõng nhẽo với Lâm Tử Quỳ. Lúc ở nhà, Lâm Tử Quỳ phụ trách nấu cơm, Phương y Ái rửa chén, ở nhà cha mẹ cũng không ngoại lệ.
"... Không được, " nhà văn Lâm vừa cắn răng vừa giậm chân như đang phải lựa chọn điều gì đó vô cùng khó khăn trong cuộc đời, không thể dễ bị dụ được phải cho cô ấy lao động chân tay, nhất thời cũng bất đắc dĩ bỡn cợt , "Không phải trước giờ em vẫn rửa chén sao?"
Câu nói này thật sự chọc tức Phương Y Ái, giận đến nghiến răng nghiến lợi, ai đời mới vừa cầu hôn người yêu xong thì đã bắt đầu bỡn cợt không nguyên tắc rồi. Một câu nói thực sự là chọc Phương Y Ái tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nói chung khắp thiên hạ cũng chí có mỗi mình Lâm Tử Quỳ mới dám làm ra loại hành vi này. Nhưng để dụ Lâm Tử Quỳ đi cũng chỉ có thể nhõng nhẽo tiếp: " Vậy Quỳ đi mua trái cây cho em đi, em muốn ăn nho."
"Ở nhà mẹ có a, ngày hôm qua, tôi có mua 2 chùm."
"Ngày hôm nay mẹ ăn hết rồi!" Thấy Phương Y Ái sắp chống đỡ hết được, mẹ Lâm nhanh chóng góp sức, cùng con dâu kề vai chiến đấu.
"Ăn hết rồi? Được rồi, con đi mua."
Trừng lớn mắt nhìn hai người. Lâm Tử Quỳ cảm thấy có chỗ gì đó lạ lạ, nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi cũng phải từ bỏ thôi.
Đợi đến khi Lâm Tử Quỳ đóng cửa lớn một cái "Rầm", hai người mới thở dài một hơi, Lâm Tử Quỳ tuổi càng cao càng khó lừa.
Thở ra mấy hơi, ngược lại Phương Y Ái có chút khẩn cấp mở miệng hỏi: "Mẹ muốn nói gì với con vậy?"
Mẹ Lâm không trả lời câu hỏi của Phương Y Ái ngay, chỉ là ngồi trên ghế sofa lắc lắc đầu, quay sang nói với Phương Y Ái, "Con đi theo mẹ."
Nói xong, đứng dậy đi vào phòng ngủ của bà, đợi đến khi Phương Y Ái theo vào thì liền đóng chặt và khóa trái cửa. Không nói một lời, đi đến bên giường, từ dưới gầm giường lôi ra 1 cái rương nhỏ, dưới đáy rương nhỏ đó có 1 quyển sách cũ kỹ.
Nhìn theo một loạt động tác không dùng đến ngôn ngữ của mẹ Lâm, mãi cho đến khi bà đưa quyển sách đến trước mặt cô, cô vẫn không thể nào hiểu nổi, nhưng vẫn tiếp nhận như thường: "Mẹ ơi, đây là gì vậy?"
"Mở ra và xem đi."
Nghe theo lời dặn dò của bà, cô vừa mở ra liền nhìn thấy một quyển album ảnh rất cũ kỹ, hình ảnh cũng không còn rõ nét, nhưng có thể nhìn thấy từ trong những tâm hình này, là một anh thanh nhiên trên tay đang ôm đứa trẻ, bên cạnh là cô gái trẻ dựa sát vào anh, vừa nhìn là có thể đoán được cái gì: "Mẹ à, đây là cha ruột của Tử Quỳ phải không?" có chút khiếp sợ, vì cô từng đoán rằng là mẹ Lâm muốn nói gì với cô, có lẽ sẽ giống như những vị cha mẹ khác căn dặn và chúc phúc, lại không nghĩ rằng, bà sẽ nói kinh thiên bí mật này với cô.
"Tử Quỳ đã từng xem qua album này chưa mẹ?"
"Không có, nó còn không biết cha ruột nó như thế nào nữa, mẹ chưa từng nói gì với nó hết." Nói xong, vẻ mặt mẹ Lâm vẫn bình tĩnh, như không có bất kỳ đau thương