"Không được, tuyệt đối không được!"
"Đây là thời kỳ vô cùng đặc biệt, hơn nữa khi em thật sự mang thai thì vóc dáng của em cũng sẽ biến đổi, chuyện này là sớm hay muộn mà."
Trong phòng ngủ, tổng giám đốc Phương và nhà văn Lâm đang tranh cãi không ngừng về "cảm giác thèm ăn", liên quan đến dáng người, xuất phát từ bản năng phụ nữ, Phương Y Ái thẳng tay cự tuyệt bốn chữ này, mà Lâm Tử Quỳ vì suy nghĩ cho sự an toàn của hai người, kiên quyết muốn nữ vương bệ hạ phải diễn thật chất trước mặt các vị gia trưởng.
Khoanh hai tay trước ngực, hai người không hề có một chút nhượng bộ lẫn nhau, những lúc như vậy, Phương Y Ái thường tạo tư thế lổ rốn vũ trụ, muốn dùng khi thế bề trên áp đảo đối phương. Thái độ Lâm Tử Quỳ kiên quyến, đối với cái kiểu uy hiếp này thì cô đã có thâm niên nhiều năm nên đâm ra miễn nhiễm. Một kiều nữ ngồi ở mép giường bắt chéo chân, ngẩng ngẩng mặt như kiểu gái mới lớn hờn dỗi. Người còn lại thì mặt mày nghiêm nghị, căng thẳng nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của vợ mình. Thế cuộc tiếp tục dằn co,thành bại chỉ là thời gian!
"Tuy rằng em rất nhanh sẽ trở thành người phụ nữ sẽ có chồng, nhưng trái tim em vẫn còn trẻ trung, yêu đời, những ngày "Thiếu nữ" cuối cùng, ít ỏi, Quỳ cũng nỡ tước đoạt sao? Sau này em còn phải mang thai nữa đó!"
"Em cũng thấy đó tháng đầu mang thai sẽ có những chịu chứng này, tuy nhìn bên ngoài thì làm sao biết, nhưng nhà mình có đến ba người phụ nữ cáo già, hai trong số đó đã từng sanh con, đối với những hành vi, triệu chứng lúc mang thai thì họ rành 6 câu, em cũng là người kinh nghiệm đầy mình ở thương trường, lẽ nào không biết câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng? Cuối tuần trước chính em nói với họ đã mang thai, chúng ta xuất ngoại cũng 1 tuần, mấy hôm nay em nên cũng nên có những biểu hiện thèm ăn !"
Lâm Tử Quỳ phân tích đạo lý rõ ràng, hơn nữa vấn đề "gái chưa chồng, gái đã có chồng" gì gì đó, muốn bàn đến sao hoả cũng không xong. Truóc kia khi ở nhà, nữ vương bệ hạ luôn là người có tiếng nói cuối cùng, xem ra hôm nay không xong rồi, nhìn ra dáng vẻ làm chủ gia đình của Lâm Tử Quỳ, hoang mang cho nửa đời sau của mình mờ mịt của mình. Nhìn thấy địa vị lung lay rõ ràng trong tương lai, Phương Y Ái lấy chiêu cũ ra xài tới tấp!
"Tử Quỳ ~ chồng yêu ơi ~ nguyện vọng nhỏ bé của em, Quỳ cũng không đành lòng giúp em thực hiện sao??"
Bà chủ của một tập đoàn lớn nhất nhì trong nước cũng không còn cách nào khác là sử dụng mỹ nhân kế, hãy thử tưởng tượng xem nhân viên trong công ty nếu tận mắt chứng kiến tổng giám đốc lạnh lùng, băng giá mà có cái dáng nhõng nhẽo này, còn không nhanh nhanh chạy đi mua thuốc chống lác mắt mới là lạ, "chút xíu chuyện này chắc họ sẽ không phát hiện ra đâu ha."
Giọng nói nũng nịu, nếu đổi là những người khác sẽ nhanh chóng buôn vũ khí đầu hàng, banh càng nằm sấp trên mặt quỳ lạy, nhưng mà nhà văn Lâm không phải là người bình thường, biết rõ bây giờ không như thường ngày, chỉ cần để lộ ra dù chỉ một ngày, kẻ tới số nhất định là cô, trợn mắt nhìn ngừoi đẹp sà vào lòng mình, gần như không nói nên lời, xem ra em không lo lắng gì hết ha, chỉ có tôi là bị em làm cho thảm hại!
"Cốc cốc cốc.... Cô chủ, nhà văn Lâm, ông bà chủ đang chờ hai người xuống nhà ăn cơm ."
Đang tập trung thực hiện mỹ nhân kế lại bị tiếng gõ cửa của dì giúp việc gián đoạn, Phương Y Ái có chút thất bại, ôm lấy cổ của Lâm Tử Quỳ không muốn buông tay.
"Đành như thế thôi em, không được phản bác." Rất lâu mới có một lần "nhà văn Lâm kiên cường" xuất hiện, để người đẹp biết rằng chuyện hôm nay không thể thương lượng được, đánh nhẹ lên má phải của vợ còn ịnh thêm một nụ hôn, xoa dịu cho người nào đó trong lòng đang tràn đầy bất mãn. Nhìn từ bên ngoài, Phương Y Ái làm chủ gia đình, nhưng trên thực tế thì "việc nhỏ thì nghe Y Ái, việc lớn thì nghe theo Tử Quỳ", dễ dàng nhận ra chuyện tươi đẹp ngày hôm nay được liệt vào hàng "việc lớn" rồi.
Nghĩ lại cũng thấy tội nghiệp Phương Y Ái, còn Lâm Tử Quỳ thì tiếp tục thoải mái hôn hít lên cổ người đẹp, trước khi ra khỏi cửa còn không quên nói cố lên, làm cho Phương Y Ái tức tối trừng mắt nhìn theo.
-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
"Nào nào, Y Ái ăn nhiều một chút!"
Trên bàn cơm, mọi người thay phiên nhau xuất chiêu món ăn "cho mẹ" cho Phương Y Ái, thật ra theo thói quen của nữ vương bệ hạ, dòng máu nhã nhặn, lịch sự chảy trong người, cách ăn so với thường ngày không có nhiều khác biệt, chỉ khác biệt là liều mạng ăn liên tục, đối với bất kỳ món gì có trong bát đều không cự tuyệt, ánh mắt không ngừng công kích Lâm Tử Quỳ như ngụ ý "ăn cho no nè", tay phải cầm chặt chiếc đũa, tay trái không ngừng ngắt nhéo trên đùi Lâm Tử Quỳ, tất cả những gì khó chịu trong lòng đều muốn kẻ phá phách này biết.
Không thèm để ý đến sự tàn phá của Phương nữ vương đối với cơ thể mình, Lâm Tử Quỳ vuốt vuốt lưng Phương Y Ái để thuận khí, rồi nhẹ nhàng giải thích với các bậc phụ huynh: " hahahaha.... khoảng thời gian này Phương Y Ái luon luôn ăn nhiều như vậy, có thể là trong cái bụng có cái bụng nhỏ kia cũng đói bụng, hahaha..."
"Đúng đúng đúng, " nghe Lâm Tử Quỳ nói vậy, Ba Phương như được đưa về thời trẻ tuổi xa xưa, buông đôi đũa trong tay, kiềm không được nhớ lại, "Khi đó mẹ vợ con cũng vậy, khẩu vị hoàn toàn thay đổi, cái gì bình thường không ăn, không thích cũng ăn hoài... " "Thiệt không? Tiểu Ái ghét nhất ăn sầu riêng, không lẽ sau này ngày nào cũng ăn sao!"
"Hahaha..."
Trọng tâm câu chuyện xoay quanh khoảng thời gian đứa trẻ mới sắp ra đời, làm cho bữa cơn gia đình cũng ấm áp, hạnh phúc hơn, đối với thời gian sinh con sắp tới càng mong ước hơn!
-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Trở lại phòng ngủ, Phương Y Ái hùng hồn tuyên bố với Lâm Tử Quỳ: