Cả đêm, Lâm Tử Quỳ mặc áo ngủ đi qua đi lại trong phòng khách của Phương gia. Cô không dám có bất kỳ hành động gì, sợ làm kinh động đến mọi người, nên không dám đi gõ cửa phòng ngủ của mình. Cô không thể làm gì khác hơn là ngồi chầu chực chờ đến sáng. Trong lòng thầm nghĩ, trước đây mỗi khi bị Phương Y Ái đuổi ra khỏi phòng, cô ấy sẽ lo lắng cho cô bị cảm lạnh nên sẽ tống thêm cái chăn, cái gối, vân vân và vân vân. Vì vậy mà cô dứt khoát canh giữ trước cửa, quan trọng là để bày tỏ thành ý. Thế nhưng chờ tới chờ lui, chờ đến bình minh cũng không có động tĩnh gì, xem ra lần này Phương Y Ái rất tức giận.
Dựa lưng vào bức tường đối diện nhìn chằm chằm vào cánh cửa cả đêm, đến khi ánh mặt trời bừng sáng một góc nhà, mới lưỡng lự bước lên phía trước.
"RẦM."
"Tiểu Ái, " cả đêm không gặp, Lâm Tử Quỳ có chút lo lắng, giơ tay lên, chuẩn bị gõ cửa thì đúng lúc Phương Y Ái đi ra. Cánh tay vẫn còn đang lơ lửng trên không trung, liếc mắt thấy đôi mắt người đối diện sưng húp, đỏ hoe. Tuy rằng cô ấy cố gắng trang điểm để che giấu đi, nhưng người đầu ấp tay gối như cô lẽ nào không nhận ra, trong lòng vô cùng chua xót: "Em ······ "
Không có bất kỳ tiếng trả lời nào, Phương Y Ái thu hồi ánh mắt lạnh lùng, đẩy Lâm Tử Quỳ ra, đi thẳng đến cầu thang.
" Tiểu Ái! Tiểu Ái, em đi đâu a?" Thấy vợ bỏ đi, Lâm Tử Quỳ mới phát hiện Phương Y Ái đã quần áo chỉnh tề, xách theo túi xách, có vẻ là chuẩn bị ra khỏi nhà. Không thèm chú ý những việc khác, cô bước nhanh theo sau Phương Y Ái, vươn tay ôm eo Phương Y Ái kéo vào lòng.
"Lâm Tử Quỳ, Quỳ đang làm gì đó, buông em ra." Bất ngờ bị ôm vào lòng, Phương Y Ái sợ hãi la lên, nghĩ đến tên Lâm Tử Quỳ hư hỏng, không ngoan này, không chút lưu tình, cầm lấy túi xách trong tay, đánh tới tấp vào đầu cô ấy.
"Rầm rầm rầm!"
Từ tối hôm qua cho đến sáng nay, chỉ trong vòng chưa đầy 20 tiếng đồng hồ, Lâm Tử Quỳ bị nữ vương bệ hạ mang tiếng là đoan trang hiền thục, bạo hành gia đình tận 2 lần, mà lần này đau thiệt đau.
"Ui da ~" tiếng hét thảm thiết này nghe hấp dẫn hơn tiếng hú đêm qua rất nhiều. Che đầu bị đánh một cách tuyệt vọng, những giọt nước mắt đau đớn trào ra. Có lẽ lần này Phương Y Ái rất đau lòng nên mới ra tay với cô nặng như vậy.
Nhìn người nọ ngồi xổm xuống đất, ôm đầu xoa xoa, Phương Y Ái cũng đau lòng không ít. Cô tự trách bản thân mình ra tay quá mạnh. Đang tính bước lên an ủi, xong nghĩ đến cơn giận này chưa nuốt trôi, đành kiềm chế tâm tình, trong lòng thầm nghĩ đến 2 chữ "đáng đời". Sau đó, cô xoay người muốn đi xuống cầu thang một lần nữa.
Lần thứ hai, nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm lanh lảnh trên nền nhà của nữ vương bệ hạ, trong lòng Lâm Tử Quỳ vô cùng khó chịu...Đây là lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm qua, cô bị Phương Y Ái lãnh đạm, bỏ mặc như vậy. Cô thở phì phò, cố gắng đứng lên, không nói hai lời, trực tiếp bước lên ngăn chặn, ôm Phương Y Ái quay trở về phòng ngủ.
Đợi đến khi Phương Y Ái kịp phản ứng thì đã bị Lâm Tử Quỳ đẩy lên giường không chút thương tiếc, mà người nào đó, lúc này đang bận rộn, tập trung cởi quần áo của cô. Quả thật là chọc Y Ái giận tím tái: "Lâm Tử Quỳ, em cảnh cáo Quỳ, lập tức xuống giường cho em."
Mà người nào đó, giả mù sa mưa, không thèm để ý đến lời cảnh cáo của nữ vương bệ hạ, vẫn tập trung cởi tiếp áo khoác, rồi đến váy: "Tam tòng tứ đức, đây là sự trừng phạt cho hành vi bạo hành của em đối với tôi"
"Hôm ···· hôm nay Quỳ dám dùng vũ lực với em.. thử xem.. mau đi xuống ."
Cố gắng đứng dậy và muốn đẩy cái người không biết tốt xấu trên người ra. Ai mà ngờ, cô còn chưa kịp làm gì, Lâm Tử Quỳ đã đứng dậy, đi đến tủ quần áo bên cạnh, đang đứng chọn quần áo để thay. Đây là ý gì, đem người ta cởi đến chỉ còn 3 mảnh. Sau đó, không thèm quan tâm, bỏ mặc người ta qua một bên. Vừa giận vừa xấu hổ, Phương Y Án giận dữ hét to: "Lâm Tử Quỳ, ý của Quỳ là sao?"
Hiểu rõ người đẹp đang nổi trận xung thiên, Lâm Tử Quỳ tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt vô tội đáp : "À, để chúng ta có thời gian thay đồ cùng nhau, tôi không thể mặc đồ ngủ đi ra đường với em a?"
Đây là cái kiểu logic gì? Muốn đi ra ngoài với cô là đẩy cô lên giường, cởi sạch, rồi bỏ qua một bên. Đây có được xem là thái độ hối lỗi không? Phương Y Ái càng nghĩ càng giận, nhưng đã cởi đến trống trơn như vậy, mà không có giải thích rõ ràng là sao? Nghĩ vậy, Phương Y Ái cấp tốc chạy đến ngăn cản Lâm Tử Quỳ đang chọn quần áo, trực tiếp đè xuống giường, vuốt mái tóc trước ngực ra sau, động tác khiêu khích, dụ dỗ: "Em đáp lễ lại nha ."
...................
Dựa theo lẽ thường mà nói sinh hoạt vợ chồng sẽ hỗ trợ cho tình yêu của hai người càng thêm thăng hoa, thêm khắng khít như keo sơn. Mà sinh hoạt vợ chồng của gia đình Lâm Tử Quỳ hôm nay hoàn toàn khác biêt. Nữ vương bệ hạ như một đại gia đi đến lầu xanh, tìm kiếm, rồi dụ dỗ, chiếm đoạt thân thể của một cô gái nhà lành, sau đó chỉ muốn quất ngựa truy phong.
Tất cả những chuyện này chỉ có thể chứng minh là cơn giận của Phương Y Ái vẫn chưa tiêu tan. Lâm Tử Quỳ nằm trên giường lắc lắc đầu, bất đắc dĩ bắc chước Phương Y Ái, đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo vào.
"Tiểu Ái, em muốn đi đâu vậy? Chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện rõ ràng được không?"
"Tôi biết tôi không nên giấu em, nhưng em hãy nghĩ theo một hướng khác, tôi giấu em là vì không muốn chọc giận em a."
"······ nếu trong lòng em khó chịu thì em cứ nói ra đi... đừng để trong lòng... không phải chứ.. Tiểu Ái, Tiểu Ái."
Chỉ lo tự biên tự diễn, tự nói tự nghe, cô hoàn toàn không chú ý rằng nữ vương bệ hạ đã đi đến cửa. Cô hoảng loạn mặc đại quần áo vào rồi chạy theo. Vừa đuổi theo vừa la lên: "Tiểu Ái, rốt cuộc em muốn đi đâu."
"Phá thai!"
"······ rầm!"
Một thứ gì đó rơi xuống đất, vỡ ra thành từng mảnh vụn. Hai người chỉ lo cãi nhau, không chú ý đến lúc này các vị trưởng bối đang ăn sáng ở đại sảnh.
Ba mẹ Phương Y Ái và mẹ Lâm Tử Quỳ đang ăn sáng, nói chuyện rôm rả. Chợt nghe thấy tiếng cãi nhau chí chóe của đôi vợ chồng son. Rồi sau đó thấy con mình bước ra khỏi cửa phòng, Lâm Tử Quỳ vội vàng đuổi theo. Không hẹn mà liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười, ngụ ý trong lòng hiểu rõ, ánh mắt dường như đang nói: "Phụ nữ có thai rất xấu tính, qua giờ vẫn chưa dỗ xong."
Trong lúc đang cười khoái trá, ai mà ngờ Phương Y Ái phun ra 2 chữ "phá thai", lời nói như trái bom ném vào nhà. Làm cho ba Phương đang ăn ngon miệng cũng bị sốc đến mức làm rơi chén cơm đang cầm trên tay xuống đất.
Những người còn lại vội vàng buông cái chén trong tay, chạy tới cầu thang hỏi Phương Y Ái đang từ trên đó đi xuống: "Tiểu Ái a, con vừa nói cái gì?"
"Đúng vậy, Tiểu Ái, con đừng làm mọi người sợ."
Thấy vẻ mặt lo lắng của mấy vị trưởng bối, nữ vương bệ hạ cũng không nói gì. Cô hoàn toàn không nghĩ rằng cuộc cãi vả của cô với Lâm Tử Quỳ lại bị cha mẹ cô nghe được. Họ bắt đầu quấn lấy cô rao giảng. Đêm qua bị chọc cho tức giận đến đau đầu, sáng nay lại bị dạy dỗ đến choáng váng mặt mày. Nóng nảy, hờn dỗi, giở tính tiểu thư nói với ba Phương: "trời ơi ~ ba đừng lo."
Nói xong, cảm giác được Lâm Tử Quỳ đuổi đến, không quan tâm bất cứ điều gì nữa, mau chóng muốn ra khỏi nhà.
Lâm Tử Quỳ vừa chạy đến dưới lầu, đã bị mẹ