Tinh lịch năm 1307, tinh cầu rác số 101.Mặt trời chói chang treo trên tinh không, bầu không khí cực kỳ nặng nề, đột nhiên có một chiếc phi thuyền do liên minh chế tạo xuyên qua tầng khí quyển, sau đó phi thuyền hướng về mặt đất lao thẳng xuống, khi phi thuyền cách mặt đất 500m thì cửa cabin mở ra, một đống lớn rác thải trút xuống---Rầm rập ---Tiếng ồn vang lên như tiếng sấm rền kéo dài hai mươi phút mới dừng lại.Phi thuyền đổ rác thải xong liền đóng lại cửa khoang một lần nữa rồi bay về phía tầng khí quyển đi mất ---Nhưng không đến nửa giờ lại có một chiếc phi thuyền theo sát mà đến ---Lại lần nữa kêu rầm rập ---Phi thuyền bốc xếp và vận chuyển rác thải không ngừng hạ xuống rồi cất cánh, mang theo từng đợt gió lốc, trận gió mạnh mẽ này thổi quét đi vô số cát bụi cùng số lượng lớn rác thải…… ‘Chém giết lung tung’ tinh cầu rác số 101 này.Bụi quấn lên đen nghìn nghịt che khuất cả bầu trời……Quý Dữu đứng cách một lớp chắn phòng hộ, nhìn khung cảnh đối diện có thể ví như tận thế, trong mắt lại không có chút cảm xúc nào.
Dù cảnh sắc có kỳ quan đến mức nào thì chỉ cần nhìn mãi rồi cũng sẽ cảm thấy vô vị mà thôi.Từ lúc cô xuyên tới tinh cầu rác số 101 này đã được nửa năm, trong nửa năm này, mỗi ngày đều có phi thuyền vũ trụ bay đến tinh cầu số 101 đổ rác, vì vậy mỗi ngày cảnh tượng này đều xảy ra.Đến khi phi thuyền vũ trụ cuối cùng bay đi, gió lốc cũng dần dần ngừng lại…… Quý Dữu chờ ở bên cạnh lớp chắn phòng hộ, trong mắt chợt sáng lên tia sáng: Muốn lật ra lớp chắn phòng hộ đi đến trước mặt nhặt rác quá, cô nghĩ thầm có lẽ hôm nay không biết chừng có thể đào được đồ vật gì đó có giá trị.Canh giữ bên cạnh lớp chắn phòng hộ để chờ đi đào rác không chỉ có mỗi mình Quý Dữu mà còn có ba vị hàng xóm: Người đàn ông trung niên có vẻ mặt đầy tang thương là chú Tạ Nghị, lấm tấm tóc bạc là bà Jenny, và người đàn ông trẻ tuổi với thân hình cao lớn cứng cỏi, khuôn mặt đẹp trai với vẻ mặt rất nhiêm túc là Ryan.Sau khi gió lốc ngừng hẳn, mấy người không nói câu nào, yên lặng mặc lên dụng cụ phòng hộ vì hoàn cảnh của khu bên ngoài phòng hộ cực kỳ ác liệt, trừ cát bụi cùng mùi rác hôi thối ra còn có không khí ô nhiễm nghiêm trọng và phóng xạ vũ trụ…… Nếu không mặc dụng cụ phòng hộ mà đã rời khỏi khu vực phòng hộ đúng là đi tìm chết, Quý Dữu yên lặng mặc xong, cô quay sang ba người còn lại, Tạ Nghị và Ryan đã mặc xong từ lâu, chỉ có bà Jenny lớn tuổi là hơi chậm một chút, thấy mọi người nhìn về phía mình, bà Jenny cười tủm tỉm nói: “bà mặc xong rồi, mọi người xuất phát nào.”Ryan nhấc chân, là người đầu tiên bước khỏi lớp chắn.Quý Dữu do dự có nên bọc hậu hay không thì bà Jenny đã cười nói: “A Dữu, cháu đi trước đi, bà đi sau.”Quý Dữu gật đầu: “Vâng ạ.”Trong bốn người, ngoại trừ Ryan ra, chú Tạ Nghị, bà Jenny và Quý Dữu nguyên thân đều là dân bản địa ở tinh cầu số 101, tổ tiên của họ đều cắm rễ ở tinh cầu này, mối quan hệ giữa họ rất quen thuộc nên thường xuyên hẹn nhau đi nhặt rác, cũng là để giúp đỡ nhau dễ hơn.
Còn Ryan? Năm nay Ryan là người mới di dân đến tinh cầu số 101 này, nghe nói trước đây là binh lính liên minh nhưng vì chấn thương nên xuất ngũ, còn việc tại