Xấu?Quý Dữu ngây dại.
Sở Kiều Kiều vây vòng quanh Quý Dữu không ngừng, càng nhìn càng thấy đáng tiếc, mặt đẹp như vậy thế mà lại bị hủy, cô gấp đến mức dậm chân, lại tru lên vô cùng đau đớn……Lúc này, có một người đang xếp hàng trước Quý Dữu đột nhiên quay đầu lại ném xuống một câu đầy sâu kín: “Xấu thật, cậu nói xem cậu là một cô gái mà cũng không chú ý gì mấy là sao? Cái tay cái chân gãy của cậu , còn có cái mặt đầu heo nữa, không thể đi đến phòng y tế trị liệu một chút hả? Xấu thành như vậy ban ngày ban mặt còn có thể bị cậu hù chết đấy ---”--- Là Nhạc Tê Nguyên.
Quý Dữu nheo mắt: “Xấu làm sao vậy? Ăn gạo nhà cậu à?”Nhạc Tê Nguyên: “Ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố.
”Quý Dữu: “……”Lúc này Thẩm Trường Thanh bưng khay đồ ăn vừa lúc đi qua, Quý Dữu không muốn để ý tới Nhạc Tê Nguyên và Nhạc Tê Quang nên nhanh chóng giơ tay lên vẫy chào hỏi với Thẩm Trường Thanh: “Ha! Bạn học Thẩm Trường Thanh, cậu đã lấy xong cơm rồi hả?”Thẩm Trường Thanh dừng chân, trong mắt lướt qua sự mê mang: “???”Quý Dữu liếc mắt một cái cố ý giận cậu ta: “Thật là, đi lấy cơm mà làm gì không đợi tớ đi cùng nha? Không phải cậu đã nói là mời tớ ăn cơm sao?”Thẩm Trường Thanh: “???”Nhạc Tê Nguyên có lòng tốt giải thích một câu: “Là Quý Dữu số 4444, đừng để ý cậu ta.
”Tai của Thẩm Trường Thanh hơi đỏ lên: “Suýt chút nữa không nhận ra.
”Quý Dữu trừng mắt liếc Nhạc Tê Nguyên: “Cậu đủ rồi đấy! Còn nữa ---” Cô thu lại tầm mắt rồi chuyển hướng sang Thẩm Trường Thanh: “Lần này không mời tớ, nhớ kỹ là cậu còn thiếu tớ một bữa cơm đấy.
”Thẩm Trường Thanh: “……”Cậu ta không rõ, chuyện xảy ra từ lúc nào vậy?Đội ngũ lấy cơm dịch từng bước nhỏ, thấy Quý Dữu còn đang đứng bất động thì ở đằng sau có nam sinh viên thúc giục: “Này, người què ở đằng trước kia, cậu có đi hay không đấy? Không đi thì tránh chỗ ra nào.
”Què…… Người què?Quý Dữu nheo mắt nhanh chóng kéo cái chân què lết từng bước nhỏ về phía trước, vừa lết vừa nói với Thẩm Trường Thanh đang đi xa: “Nhớ kỹ nhé, cậu còn thiếu tớ một bữa cơm đấy.
”Bước chân của Thẩm Trường Thanh càng nhanh hơn.
Bên cạnh, Thịnh Thanh Nhan buồn bã nhắc nhở: “Cậu đừng bắt nạt Thẩm Trường Thanh nha…… Cẩn thận có người mách lẻo với tướng quân Thẩm nha……”Con hàng này tới lúc nào vậy? Quý Dữu hoảng sợ, ánh mắt trầm xuống: “Tôi thấy người này là cậu đấy!”Lập tức Thịnh Thanh Nhan che miệng lại rồi nhảy ra xa mấy mét: “Mới không phải là người ta đâu, sao người ta có thể làm loại chuyện này nha……”Quý Dữu xoa bóp nắm tay: “Dù sao thì về sau nếu tướng quân Thẩm tìm tôi gây phiền toái thì tôi sẽ tìm cậu phiền toái!”Thịnh Thanh Nhan: “……”Quý Dữu lại xoa bóp nắm tay: “Ai bảo cậu ngứa mồm làm gì.
”Lời vừa nói xong, Quý Dữu giơ tay chụp bay cái mặt sắp tiến đến dán sát vào sườn mặt mình của Sở Kiều Kiều: “Được rồi, được rồi, em xấu em sai rồi, chị đại buông tha em đi, đừng ở trước mặt em lẩm bẩm nữa được chưa……”Sở Kiều Kiều nghe xong thì khóe miệng nhếch lên, nhưng nhìn Quý Dữu vẫn không nhịn được kêu rên: “Mặt đẹp như vậy sao lại có thể bị hủy hoại thành như thế? Không được, không được, tới không thể tiếp nhận! Tớ hoàn toàn không thể tiếp nhận được.
”Quý Dữu: “……”Quý Dữu phát hiện trước kia cả ngày Sở Kiều Kiều vây quanh mình khen mình đẹp thì mình thấy rất phiền……Nhưng ---Hiện tại cô vây quanh mình cả ngày nói mình xấu thì mình càng phiền.
Cuối cùng dòng người xếp hàng lấy cơm lại đi tiếp mấy mét, sắp đến lượt Quý Dữu lấy cơm.
Quý Dữu nghiêng qua liếc mắt Sở Kiều Kiều một cái: “Cậu bám theo tớ không đi là muốn mời tớ ăn cơm hả?”Sở Kiều Kiều vừa nghe thấy thế lập tức ôm khay đồ ăn chạy đi.
Quý Dữu: “……”Hàng này chính là plastic fan cuồng sắc đẹp của mình đây!Còn nữa ---Chậc chậc ---Vừa nói mời khách thì cả tổ ong bay tới……Vừa nói tính tiền thì cả tổ ong bay sạch……Đây là hiện thực.
Đây là xã hội.
Đây là trò hề của nhân tính.
Một phút sau.
Nhìn cửa sổ múc cơm, là vẻ đẹp mộc