Dựa theo lẽ thường, Thẩm Trường Thanh cảm thấy kế hoạch do bản thân và bạn học thiết kế sẽ không xảy ra sai sót gì.
Nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là do bạn học Quý Dữu số 4444 quá bug! Thế nên tất cả những gì phát sinh trên người cậu ta không thể dùng lẽ thường để giải thích.Cho nên ---Là cái gì đây?Thẩm Trường Thanh rất muốn biết.Câu hỏi Thẩm Trường Thanh vừa nêu ra khiến cho các sinh viên ở xung quanh thi nhau ngừng động tác, đồng thời quay mặt sang nhìn chằm chằm vào Quý Dữu vẻ rất tò mò.Quý Dữu hơi buồn bực: “Giữ được tỉnh táo rất kỳ quái sao? Một chút cảm giác ngất đi tớ cũng không có mà.”Gì?Mọi người trừng mắt.Một chút cảm giác ngất đi cũng không có?Nói giỡn hả?Nhạc Tê Quang xoa xoa cái đầu vẫn còn đau nhức của mình, nghe được câu khoác lác không cần chuẩn bị bản thảo của Quý Dữu thì cậu ta bĩu môi: “Ha hả…… Ba ba đây cũng không dám nói hoàn toàn không có cảm giác ngất đi, một kẻ yếu nhớt song E như mày?”Quý Dữu không mở miệng, Sở Kiều Kiều liếc cậu ta một cái rồi không thèm khách khí chỉ ra: “Không phải cậu không ngất đi mà là cậu hoàn toàn bất tỉnh.” Nếu không phải nhờ sự hỗ trợ nhân đạo của giảng viên Mục Kiếm Linh thì tên này vẫn phải nằm ở phòng y tế đấy, có thể nhanh ra đây khoe khang được sao?Nhạc Tê Quang hơi há mồm, bị nghẹn một lúc rồi mạnh miệng: “Nhưng dưới sự tấn công của hơn một ngàn quả pháo thì chính ba ba đây kiên trì được một phút đấy!”Sở Kiều Kiều buông tay: “Nhưng cậu vẫn hôn mê.”Nhạc Tê Quang khó thở: “Mày……”Sở Kiều Kiều nắm tay lại: “Muốn đánh nhau? Tới!”Nhạc Tê Quang xoa xoa phần đầu đang đau và cơ bắp nhức mỏi, đối mặt với hơn một ngàn khẩu pháo tập kích, lại chịu chấn động tinh thần nên cũng không phải chỉ trong vài phút là có thể khôi phục, Nhạc Tê Quang vẫn luôn cân nhắc, chốt lại là vẫn cần nhẫn nhục: “Sở Kiều Kiều, bạo lực cuồng như mày cũng chỉ biết bắt nạt bệnh nhân bị thương nặng thôi! Có giỏi ngày mai tao với mày đấu đơn!”“A~ Nhạc Tê Quang cậu chính là vua mạnh miệng!” Sở Kiều kiều ngoắc ngoắc ngón tay: “Đấu đơn thì đấu đơn!”Hai tên này cứ ríu rít ăn miếng trả miếng, suýt chút nữa làm mất sự tập trung của mọi người, nhưng Thẩm Trường Thanh mặc kệ những điều này, cậu ta vẫn nhìn chăm chú vào Quý Dữu rất kiên trì hỏi: “Bạn học Quý Dữu , cậu có thể nói cậu giữ tỉnh táo như thế nào không?”Vấn đề lặp lại một lần.Xem ra bạn nhỏ Thẩm Trường Thanh thật sự rất kiên trì.Quý Dữu ngẫm nghĩ một chút rồi nghiêm túc hỏi: “Bạn học Thẩm Trường Thanh, giữ tỉnh táo theo như lời của cậu là chỉ cái gì vậy?”Thẩm Trường Thanh nói: “Trong tình huống bình thường khi chúng ta điều khiển cơ giáp có dùng máy kết nối tinh thần với cơ giáp, nếu cơ giáp bị tấn công và hủy hoại nghiêm trọng thì đó thực sự là một loại khảo nghiệm cực kỳ lớn đối với tinh thần lực của chúng ta.
Giống như cường độ tấn công vừa rồi thì tuyệt đối tinh thần lực của cậu phải bị tổn thương nghiêm trọng, một khi tinh thần lực bị thương thì độ tương ứng với cơ giáp cũng trực tiếp bị giảm xuống, nghiêm trọng sẽ trực tiếp bị ngắt kết nối với cơ giáp giống như bạn học Nhạc Tê Quang số 2222 vừa rồi, , vậy nên tớ mới cho rằng cậu không có khả năng giữ tỉnh táo được.”Quý Dữu chợt hiểu ra.Nhưng mà ---Nhưng mà ---Toàn bộ quá trình cô không cảm giác được bị thương một chút nào mà.Chạy trốn, chạy trốn, phản kích…… Tất cả động tác cô đều cảm giác phụ tải của tinh thần lực không lớn, nếu không phải xui xẻo bị quả pháo của Thẩm Trường Thanh đánh trúng thì chưa chắc cô thất bại đâu.Quý Dữu nói đúng sự thật: “Có thể là cơ giáp cỡ nhỏ của tớ không yêu cầu cao về tinh thần lực cho nên tớ không cảm giác được điều khiển nó có khó khăn gì.
Sau khi bị thương chỉ cảm thấy đầu có cảm giác đau đớn rất nhỏ rồi lập tức lại không đau nữa.
Thực ra toàn bộ quá trình tớ cũng chưa cảm giác được tình huống đau đầu hay ngất đi như các cậu nói.”Những gì cô nói chính là sự thật.Sinh viên: “……”Thẩm Trường Thanh: “……”Quý Dữu nhìn Thẩm Trường Thanh rồi nói với vẻ hơi tiếc nuối: “Nói thật, vừa rồi là do tớ bất cẩn và phán đoán sai lầm điểm dừng