Tác phẩm nghệ thuật?Nói thật, sinh viên đều không quan tâm.Thời buổi này tác phẩm nghệ thuật có đáng giá đi nữa thì có thể có giá trị bao nhiêu tiền?Đã không thể ăn lại không thể sử dụng, bày biện còn lãng phí không gian.Dù sao ở điểm này thì người ở thời đại tinh tế không hứng thú, chuyện gì đều phải nói đến thực tế, cũng không có trình độ thưởng thức và tế bào nghệ thuật.
Có được tế bào nghệ thuật, nhiệt tình yêu thương mỹ học và nhân văn…… Giống như Trình Dục thì xem như dị biệt.Trình Dục nhìn khắp xung quanh và nói: “Các trò đừng vội vã chê bai, nếu thầy nói cho các trò biết là thực ra tác phẩm nghệ thuật này xuất phát từ tay của một vị đại sư hồn khí thì hiện tại các trò còn có thể chê nữa không đây?”Các sinh viên: “!!!”Là giả?Là lừa người chứ gì?Trinhf Dục mỉm cười nói tiếp: “Thầy là người nhàm chán như vậy sao? Lừa các trò mua hồn khí?”Các sinh viên: “……”Trình Dục nói xong lại lấy ra một vật phẩm nhỏ xinh từ một hộp khác, cũng là một đồ trang sức, nhưng thứ này khác với khuyên tai, nó là một mặt dây làm từ hạt Thảo Quả.Các sinh viên: “!!!”Quý Dữu: “……”Thịnh Thanh Nhan trừng to mắt: “!!!” A a a --- Hóa ra giảng viên Trình Dục là ngỗng may mắn mà lần trước đại sư bày hàng mới! A a a!!! Hâm mộ quá đi mất!Thấy tất cả các sinh viên có biểu cảm khiếp sợ, Trình Dục hơi mỉm cười và nói: “Không sai, giống như suy đoán của các trò, hai thứ này đều xuất phát từ tay của một vị đại sư.
Đáng tiếc --- Tối hôm qua tôi cũng không cướp được khuyên tai hồn khí khác, bằng không lấy hai dạng khuyên tai có kỹ thuật khác nhau để so sánh sẽ khiến các trò có cảm nhận trực quan hơn.”Trong giọng nói của Trình Dục không che giấu được sự tiếc nuối.Lúc ấy chân trước vừa mới bước ra khỏi cửa tiệm của đại sư thì sau lưng đã nghe thấy người ngồi canh nói đại sư có hàng mới nên Trình Dục vội vội vàng vàng quay lại cửa tiệm một lần nữa, nhưng năm món hồn khí này đã bay mất, chỉ còn lại 5 bộ tác phẩm nghệ thuật.Trình Dục trực tiếp vỗ một cái không thèm suy nghĩ.Cũng chỉ trong chớp mắt, 5 bộ tác phẩm nghệ thuật lập tức không còn.Có thể thấy được rằng ---Sau khi trải qua một lần phát sóng trực tiếp, tiếng tăm của đại sư sớm đã xưa đâu bằng nay.Còn nữa, từ sau khi cửa tiệm bày một đợt mặt dây hạt Thảo Quả, kệ để hàng đã rỗng tuếch không còn gì, nhưng những dân mạng khôn khéo cũng không hề thiếu, gian cửa tiệm nho nhỏ này từng bán hồn khí hai lần sớm đã có người chuyên ngồi canh.Chỉ tiếc ---Đại sư cũng không trả lời thư, cũng không lộ mặt, biểu hiện rất thần bí, đến nay vẫn không có người biết thân phận của vị này.Tinh Võng bảo vệ công dân cực kỳ nghiêm khắc, không có chủ nhân đồng ý thì cho dù là nguyên soái muốn tra tin tức của một người trên Tinh Võng cũng phải trải qua tầng tầng lớp lớp báo cáo lên trên, cũng phải trải qua quốc hội phê chuẩn mới có thể.Cho nên?Thân phận của đại sư cho đến nay cũng không bị lộ ra.Đương nhiên, về tư tâm thì Trình Dục cũng không muốn thân phận của đại sư lộ ra, nếu lộ ra thì muốn tìm ngài lần nữa chắc có lẽ sẽ không dễ dàng.Oa oa oa……Nghĩ đến việc không liên hệ được với đại sư, Trình Dục liền muốn che mặt khóc nức nở: Đến nay đã qua gần một tháng nhưng đại sư cũng không chịu trả lời thư của mình, tất cả những bưu kiện gửi đi toàn bộ như đá chìm đáy biển.Nhớ đến đại sư gửi cho mình mấy chữ: [ Nợ nần đã xong.]Trình Dục đau lòng không thở nổi.Mục đích của anh ta là muốn lôi kéo quan hệ với đại sư nhưng không phải muốn phân rõ giới tuyến với đại sư.Xung quanh ---Đột nhiên không khí rơi vào tình trạng lạ thường, đặc biệt là xung quanh giảng viên Trình Dục, áp suất không khí trở nên cực kỳ thấp, có một số sinh viên hệ tài liệu có thể chất và tinh thần lực không cao đều không chịu nổi luồng áp suất không khí lạnh lẽo này, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.Mẹ ơi ---Hóa ra giảng viên Trình Dục nhìn hiền lành, làm người không khác gì cục bột mà thực lực cũng khủ ng bố như thế sao?Trong nhất thời, lớp học càng yên tĩnh hơn.Bỗng nhiên ---“Chuyện này……”“Thầy ơi……”“Người ta……”Có một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên trong phòng học lạnh lẽo đến tận xương.Trình Dục lấy lại tinh thần rồi nhìn về hướng nơi giọng nói phát ra thì thấy hóa ra là chim cút nhỏ giả vờ sợ sệt kia, Trình Dục nhíu mày hỏi: “Bạn học Thịnh Thanh Nhan, trò còn có vấn đề gì không?”Không hiểu sao Thịnh Thanh Nhan cảm thấy sau cổ chợt lạnh.Hóa ra ---Giảng viên biết tên của mình.Thực ra vừa rồi Thịnh Thanh Nhan giãy giũa thật lâu mới quyết định đứng lên nói: “Báo