Vấn đề này không nghĩ đến còn tốt.
Nghĩ đến thì cảm thấy rất nhiều việc không giải thích nổi.Đang êm đẹp thì đột nhiên tới nhiều thư tín như vậy làm gì? Tinh Võng có công năng giám sát mạnh mẽ như vậy thì không có khả năng có lừa đảo phần mềm được.Mặt khác, lần đầu tiên còn chưa tính, lần thứ hai hòm thư của mình đột nhiên nhảy ra tới tận 10.000.000 + thư tín? Đều ăn no căng nên rảnh rỗi quá không chịu được hả?……Nhất định là đã xảy ra chuyện gì mà mình xem nhẹ rồi.Quý Dữu xoa xoa giữa mày, trong khoảng thời gian vừa rồi cô chỉ lo học tập, căn bản là không có tâm tư gì để ý tới cái khác, lúc này nghĩ lại càng nghĩ càng thấy không đúng, lập tức ném rìu rồi xem thế nào.Kiểm tra một lúc lâu cũng không tra ra được nguyên nhân.Đột nhiên nhớ tới cửa tiệm trên Tinh Võng của mình.Quý Dữu chạy nhanh đến, vừa đi vào thì phát hiện, danh tiếng của cửa tiệm lại cao như vậy sao?“!!!”“Là giả phải không?”“Cái cửa tiệm ở góc xó xỉnh như vậy thế mà lượng người tới trong một ngày lại lên đến hàng triệu?”Quý Dữu không thể tin được vào hai mắt của mình, cô nhanh chóng nhìn nhìn một lúc lâu thì phát hiện lượng người đúng là nhiều như vậy.Chuyện xảy ra khi nào?Tiếp theo Quý Dữu nhìn kỹ thời gian thì phát hiện tuần trước đột nhiên nóng lên.“Chẳng lẽ là bởi vì bỗng nhiên người nơi này thưởng thức tay nghề của mình nên mới đến? Cảm thấy độc nhất vô nhị, mua về là thành trân phẩm giá trị rất lớn hả?”Đối với tay nghề của mình thì Quý Dữu rất có lòng tin.
Lúc trước treo giá 20 điểm tín dụng/chiếc là không có cách nào, người nơi này cần thực dụng, không thích đồ đẹp đẽ mà lại vô dụng, chỉ cần hữu dụng!Cho nên dạng tác phẩm nghệ thuật như này không nổi tiếng được.Chính mình tự chế tác lắc tay để 20 điểm tín dụng là ăn mệt rồi, về sau sẽ để 1000 điểm tín dụng/chiếc.Bán được 10 chiếc chính là 10.000, 100 chiếc còn không phải là 100.000 sao?Nghĩ đến điều này Quý Dữu cười.Sau đó cô lập tức không cười nổi.Tay Quý Dữu run lẩy bẩy, miệng run rẩy: “Cái…… Cái gì? Mình lấy sản phẩm giá trị 1.000.000 đi bán 1000 điểm tín dụng? Thế mà mình còn thiếu chút nữa cười nứt cả miệng?”“Mình……”“Ô……”“Oa……”“Oa oa oa……” Nỗi bi thương nhanh chóng bao phủ khắp toàn thân, cả người tràn ngập sự bi thống, cảm giác không hít thở nổi dâng lên gần như lôi cả người Quý Dữu kéo vào dòng sông hối hận dìm cho chết đuối, Quý Dữu giơ tay lên hung hăng đập vào đầu……“Rốt cuộc là mình làm cái gì chứ?”“Lấy sản phẩm 9.000.000 bán 9.000 còn đắc chí?”“Mình……”“Thảm rồi, thảm rồi, thảm rồi!”Hôm nay phát sinh bi kịch quá lớn đột nhiên không kịp phòng bị, cảm xúc của Quý Dữu lập tức không khống chế được, suýt chút nữa bị nỗi bi thương làm té xỉu, đương nhiên --- cô vẫn nhanh chóng tỉnh lại, mở ra thư tín của cửa hàng rồi cẩn thật lật ra.Thời gian tí tách trôi.……Quý Dữu nhíu chặt mày.Ý ở đây là lắc tay và vòng cổ mình bện đều là hồn khí sao?Sao ---Sao có thể thế được?Hồn khí sao có thể là giống như mấy thứ ném ở ven đường đâu, nếu không thì ở thời đại tinh tế này cũng sẽ không khan hiếm như thế.
Đại sư chế tạo hồn khí sẽ không được người người đeo bám nịnh nọt.Cho nên ---Khẳng định là có chỗ nào đó mình chưa hiểu được.Võng danh của Quý Dữu là ‘Thanh Dứu’, tên cửa tiệm cũng là ‘Xưởng Thủ Công Của Thanh Dứu’, từ khi mở cửa tiệm đến nay, tổng cộng là cô đã bán được 5 lắc tay hạt Thảo Quả và 9 vòng cổ mặt dây hạt Thảo Quả.
Hai kiểu sản phẩm này chủ yếu làm từ hạt Thảo Quả, mặt khác trừ một ít thuốc màu, công cụ ra thì chính là những sợi không đáng giá tiền như sợi dây, sợi tơ…...Quý Dữu cảm thấy theo như lời của Tinh Võng chủ bá tên là ‘A Đại Mang Bạn Đi Đào Bảo’ thì sản phẩm cô bán ra không đáng giá tiền, dù sao tài liệu cũng là mấy cái đồ chơi bình thường không đáng tiền.
Cô bán chính là gì? Thực ra đó chính là tay nghề của mình.Đợt trước, khi làm 5 cái lắc tay cô đã tốn rất nhiều tâm tư để mài giũa, thiết kế, điêu khắc…… Lắc tay được bện rất đẹp, lúc ấy cô nghĩ mặc dù ở tại thời đại lấy thực dụng là chủ yếu nhưng hẳn là cũng có thị trường riêng.Nhưng mà……Hiện thực vả mặt lạnh buốt.Về sau.Với 9 mặt dây chuyền, Quý Dữu không ôm hy vọng quá lớn gì nhưng lúc chế tác mặt dây thì cả người đều nhập tâm vào, thậm chí đạt tới cảnh giới mất ăn mất ngủ, hận không thể vẫn làm mãi làm mãi, lúc ấy nếu không phải do tinh thần quá