Bỗng nhiên ---Bên tai truyền đến một tiếng mỏng manh.Quý Dữu hoảng sợ cho rằng mình nghe lầm.[Chị……]Hả?Khi giọng nói hơi mờ nhạt, có chiều sâu, phảng phất như truyền đến từ phía chân trời bay tới, Quý Dữu sợ tới mức giật cả người, cô nhìn nhìn khắp mọi nơi, không có người.[Chị……]Lúc này, giọng nói rõ ràng hơn.Quý Dữu: “!!!”Quỷ táo tợn?[Chị ơi……]Giọng nói mềm mại, yếu đuối, ngọt ngào.Rất rõ ràng.Quý Dữu xác định đây không phải là ảo giác.Cô nhìn khắp mọi nơi một lần nữa, không phát hiện bóng người, chẳng lẽ là --- Thiết phiến?Quý Dữu lớn gan hỏi: “Cô là ai? Vì sao lại gọi tôi là chị?”……Bốn phía yên tĩnh, tiếng gọi từng tiếng cũng ngừng đột ngột.Quý Dữu: “Nói chuyện……”[Chị…… Em là chị mà, là Quý Dữu mà.]Gì?Ngón tay Quý Dữu run lên: “Cô là ai?”Tiếng nói của thiếu nữ ngừng lại một lần nữa, giống như là đang buồn rầu không biết phải giải thích ra sao.Bỗng dưng Quý Dữu giật mình một cái: “Cô là chủ nhân của cơ thể này?”Thiếu nữ nghe thấy thế, giọng nói cũng trở nên vui sướng theo:[Vâng ạ…… Chị ơi, em là cô ấy.]Quý Dữu: “……”Đột nhiên không khí rơi vào sự xấu hổ.A a ---Hiện tại phải làm sao bây giờ?Đem cơ thể này trả lại cho nguyên chủ?Nhưng trả như thế nào đây?Đây là một vấn đề a.……Quý Dữu không rối rắm được bao lâu, thái độ đà điểu luôn luôn không phải là phong cách của cô, cô há mồm trực tiếp hỏi: “A --- Vậy…… Hiện tại cô tính toán làm thế nào? Để cô trở về cơ thể sao?”Thiếu nữ trả lời rất nhanh:[Em không thể quay về được nữa, hiện tại chị mới là chủ nhân của cơ thể.]Quý Dữu: “???”Tiếng nói mềm mại ngọt ngào của thiếu nữ lại vang lên:[Chị ơi…… Em vui lắm, cuối cùng thì chị cũng có thể nghe thấy em nói chuyện.
Em ở trong một cái không gian đen như mực vậy, bốn phía trừ hoa văn đa dạng phức tạp ra thì không có cái gì cả, mỗi ngày em chỉ có thể tự mình đối mặt với nó, rất sợ hãi……]Quý Dữu: “??? Cô ở nơi nào?”Thiếu nữ nhẹ nhàng nói: [Ở trong một không gian bị bịt kín, bốn phía nơi đây đều là hoa văn phức tạp tạo thành tường vây quanh, không ra được……]Nghe nguyên chủ tả lại, ánh mắt Quý Dữu chợt lóe lên, chẳng lẽ --- Nguyên chủ ở bên trong thiết phiến?Dáng vẻ này hoàn toàn chính là vẻ bề ngoài của thiết phiến, Quý Dữu không nghĩ tới hóa ra bên trong thiết phiến lại là một không gian bịt kín, ở trong đó không có cái gì cả.Quý Dữu nghĩ nghĩ rồi nhanh chóng nói: “Quý Dữu…… Tiểu Dữu, trong đầu chị có một cái thiết phiến, bề ngoài rất giống với miêu tả của em, chẳng lẽ em đang ở trong thiết phiến đó sao? Em --- Ở trong đó có không tốt hay không, có cảm giác không khỏe không?”Ban đầu cô định gọi đối phương là Quý Dữu nhưng nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy rất kỳ quái, vì mình và nguyên chủ trùng tên trùng họ, mình kêu tên của mình, cái cảm giác đó thực sự là một lời khó có thể nói hết, cho nên thuận thế sửa lại miệng.Tiếp theo, Quý Dữu kể ra lai lịch của thiết phiến cùng với sự suy đoán của mình với thiết phiến cho nguyên chủ nghe.Nguyên chủ im lặng một lúc rồi nói với giọng mềm mại: [Vâng, chắc là vậy rồi.
Ngày đó…… Sau…… Sau khi em chết thì bị hút vào trong không gian này, ngẫu nhiên em có thể cảm giác được thế giới bên ngoài nhưng hầu hết là không cảm nhận được.][Khi em vừa mới vào đây rất sợ hãi, kêu như thế nào cũng không có người trả lời em.
May mắn --- Có chị đấy, em có thể cảm ứng được chị tồn tại.]Cảm xúc của nguyên chủ đã bùng nổ vài lần, Quý Dữu vẫn luôn biết cô bé này còn ở, hiện tại nguyên chủ có thể liên hệ được với mình, khóe miệng của Quý Dữu không cầm lòng được cong lên nở nụ cười rồi nhẹ giọng hỏi: “Ngày thường em có thể cảm ứng được chị sao?”Giọng nói của thiếu nữ hơi buồn rầu: [Không thể đâu ạ.
Ngẫu nhiên mới được thôi.
Giống như lần này vậy, tường vây bốn phía đang đen nhánh đột nhiên phủ lên vầng sáng, chỉ trong chốc lát em phát hiện ra mình có thể nghe thấy chị nói chuyện.][Em thử gọi chị xem sao, không nghĩ tới thế mà chị có phản ứng……][Em rất vui……]Tình cảm của thiếu nữ không hề giấu đi mà thẳng thắn rộng mở với Quý Dữu, chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc vui vẻ này, khóe miệng tươi cười của Quý Dữu càng lúc càng lớn, cô nhẹ nhàng nói: “Tiểu Dữu…… Có thể nói chuyện được với em chị cũng rất vui vẻ.”[Vâng ạ!]Quý Dữu hỏi: “Chỉ có thế nói chuyện, vậy có thể thấy được sự vật bên ngoài hay không? Em --- có nghĩ nhìn một lần không?”[Chị ơi, em chỉ có thể nói chuyện được với chị thôi, không nhìn thấy được bên ngoài đâu ạ.]Nói xong, tiếng nói mềm mại của thiếu nữ mang theo sự ngượng ngùng: [Chị…… Em…… Em cũng không muốn ra ngoài.][Em sợ……]Quý Dữu có cảm giác đầu quả tim mềm mại, thiếu nữ chỉ nhẹ nhàng thốt lên hai tiếng mà trước mắt cô phảng phất như xuất hiện hình ảnh một cô bé đang cuộn tròn ở trong góc với tâm trạng lo lắng hãi hùng và bất an…… Yếu ớt không thể tưởng tượng được.Cũng ---Làm người đau lòng vô cùng.Quý Dữu không nhịn được giơ tay muốn xoa xoa thiếu nữ.Nhưng mà ---Trước mắt không có cái gì cả.[A ---]Thiếu nữ hô lên một tiếng kinh hoảng, thấy ánh sáng xung quanh vách tường kiên cố đang dần dần yếu bớt.[Ánh sáng tắt mất rồi.][Chị ơi……][Hình như em không thể nói chuyện được