Hiệu trưởng Hồng giơ một ngón tay ra chỉ một cách tùy ý: “Ngồi ở chỗ đó.”Đó là một cái ghế gỗ nhỏ, lùn lùn, tròn tròn, ước chừng chỉ cao 20cm.Thẩm Trường Thanh nghe theo mà đi tới, vừa mới ngồi xuống ---Đột nhiên hiệu trưởng Hồng nói: “Chỗ ngồi chuyên dành cho Chày Gỗ.”Thẩm Trường Thanh: “……”Trong nháy mắt, Thẩm Trường Thanh có cảm giác dưới mông của mình như muốn trượt khỏi ghế, ghế này vô luận ra sao cũng không ngồi nổi nữa.Hiệu trưởng Hồng nhìn cậu ta một cái: “Như thế nào? Không phục?”Thẩm Trường Thanh: “Hiệu trưởng, em……”Hiệu trưởng Hồng nói: “Em đừng có không phục, thầy mắng em là chày gỗ còn nhẹ.”Thẩm Trường Thanh: “……”Mặt cậu ta đã đỏ lại còn trắng.
Nhưng --- Cậu ta muốn làm rõ nguyên nhân cái chết của mình nên đành phải nhẫn nhục ngoan ngoãn ngồi lại.Hiệu trưởng Hồng thấy thái độ của cậu ta còn tính là đoan chính nên lúc này mới bớt hùng hổ: “Thầy và tướng quân Thẩm cũng quen biết từ lâu.
Cái khác không nói nhưng một đống tật xấu này của em đúng là theo tướng quân Thẩm mười phần cả mười.”Thẩm Trường Thanh: “……”Hiệu trưởng Hồng liếc nhìn cậu ta: “Ông nội của em có từng nhắc tới thầy với em không?”Thẩm Trường Thanh ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, có từng nhắc tới.”Nhưng ông nội của chính mình có nói như vậy: Nếu ở trong trường học lão già khốn kiếp Hồng Giang kia dám gây khó dễ cho cháu thì cháu nói cho ông, ngày khác ông tìm ông ta uống trà.Hiệu trưởng Hồng nhìn cậu ta: “Có phải không nói được một lời hay về thầy hay không?”Thẩm Trường Thanh: “……”Có……Đúng là thế.Nhưng câu này Thẩm Trường Thanh dám nói sao?Không dám nói rồi.Vì thế ---Bé ngoan Thẩm Trường Thanh đỏ mặt xấu hổ cúi gằm xuống.Hiệu trưởng Hồng nói: “Biết ông của em vì sao muốn đưa em tới chỗ của thầy không?”Thẩm Trường Thanh lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.Hiệu trưởng Hồng nói: “Lão Chày Gỗ kia biết chính mình đầy tật xấu, nếu em theo ông ta thì nhà họ Thẩm của em sẽ gặp tai họa nha……Lúc này mới hoảng không chọn lựa gì cả nên mới ném em tới chỗ thầy để tiến hành cải tạo.”Thẩm Trường Thanh: “……”Dìm thấp mình xuống còn chưa tính, vậy mà ông nội mà chính mình vẫn luôn tôn kính và sùng bái cũng bị hiệu trưởng Hồng dùng cái miệng nói khó nghe như thế, Thẩm Trường Thanh rất muốn phẫn nộ phản bác lại, nhưng ---Chính xác.Mình đi học ở tinh cầu Lãm Nguyệt là do ông nội tự ý quyết định một cách võ đoán chứ không phải ý muốn của mình.
Thẩm Trường Thanh vẫn luôn muốn học ở trường quân đội số một ở tinh cầu Nami, cũng chính là trường quân đội số một ở Chủ tinh, còn là trường quân đội số một trong toàn liên minh.***Tự ý quyết định: Bản convert là ‘nhất ý cô hành’.
Một mình hành sự, ngoan cố theo cách nghĩ chủ quan của mình mà làm, không tiếp thu ý kiến người khácThẩm Trường Thanh cũng thuận lợi thi đỗ vào trường quân đội số một tinh cầu Nami nhưng đột nhiên ông nội chặn ngang một gậy, ném Thẩm Trường Thanh vào học viện quân sự tinh cầu Lãm Nguyệt, xếp hạng của nó thậm chí chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng chen vào mười trường đứng đầu liên minh, hàng năm còn có nguy cơ rớt hạng……Thẩm Trường Thanh thật ấm ức.Từ lúc khai giảng đến bây giờ cậu ta luôn cảm thấy mình thật ấm ức, thật sự không cam lòng, thật sự miễn cưỡng, giống như đi một đôi giày không vừa chân vậy……Đôi mắt của hiệu trưởng Hồng cứ nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ bớt thời giờ liếc mắt ngắm Thẩm Trường Thanh đang xấu hổ và giận dữ muốn chết: “Tật xấu nhà họ Thẩm các em chính là nghi thần nghi quỷ, cần cắt đứt thì không cắt đứt, do dự…… Nhìn cho kỹ chính em chết như thế nào đi.”Thẩm Trường Thanh không dám hé răng.Cùng lúc đó.Một câu của Quý Dữu làm Nhạc Tê Nguyên, Sở Kiều Kiều và Thịnh Thanh Nhan nổ tung đến mơ mơ màng màng mất cả nửa ngày cũng không lấy lại được tỉnh táo.Quý Dữu nhìn chằm chằm vào ba người, ánh mắt hơi u oán: “Nếu các cậu chậm 1 giây thôi là tôi có thể tự tay làm thịt một tên ngu xuẩn khác.”Còn ---Một tên khác là ai cô không chỉ tên gọi họ.Lập tức Nhạc Tê Quang dậm chân: “Số 4444! Mày chọc cho ba ba bực rồi! Mày chọc ba ba bực thật rồi! Ba ba sẽ làm mày biết kết cục của việc chọc ba ba bực bội!”Quý Dữu liếc nhìn cậu ta một cái, tầm mắt tập trung vào cột máu 1% của hắn.Nhạc Tê Quang lui về sau một bước theo bản năng.Quý Dữu nở nụ cười sâu xa: “Hiện tại tôi không cần tự mình ra tay giết cậu thì chính cậu có thể tự làm cậu đói chết đi?Nhạc Tê Quang: “……”Quý Dữu mỉm cười: “Lượng máu 1% yếu nhớt không có tư cách nói câu này.”Nhạc Tê Quang trừng mắt: “……”Cáu!Chỉ một chữ.Cáu!“Đừng để tôi lại nghe thấy hai tiếng ‘ba ba’ này! Nếu không ---” Quý Dữu xoa bóp nắm tay: “Từ giờ trở đi tôi kiến nghị cậu câm miệng lại.”Nhạc Tê Quang: “……”A a a……Tức