Phòng điều khiển.Hai con thỏ chết thảm, là người đã quen nhìn sóng to gió lớn nên lúc này biểu cảm trên mặt của hiệu trưởng Hồng vẫn còn tính là bình tĩnh.Trận diễn tập nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, 100 con thỏ rải đi, ngoại trừ cá biệt cực kỳ xui xẻo rơi vào trong ngực của người khác thì các con thỏ khác đã chạy trốn khắp mọi nơi, màu lông xám xịt của chúng chui vào bụi cỏ, bụi gai, hang hốc…… Lập tức không còn bóng dáng.Đến đâu để tìm?100 con?Hừ hừ?Nằm mơ đi.Trong mộng có nhiều hơn đấy.Trong phòng điều khiển, sau khi các vị giảng viên trơ mắt nhìn hai con thỏ chui vào bụng của đám người Quý Dữu và Sở Kiều Kiều thì tất cả đều hơi kinh hoảng.Một vị giảng viên trong phòng giáo vụ liếc nhìn thần sắc bình tĩnh của hiệu trưởng Hồng rồi nghĩ thầm quả nhiên là hiệu trưởng, ông ta nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Hiệu trưởng, tình huống này có cần xử lý đặc biệt không?”Tuy trận diễn tập có quy định nhưng với tình huống đặc thù cũng sẽ có xử lý đặc thù.Mang tiếng làm giảng viên thi hành giáo dục nhiều năm như vậy thế mà chưa từng thấy có sinh viên nào dám nướng ăn đạo cụ.
Đây có thể nói là từ lúc thành lập trường đến nay mới có.Hiệu trưởng Hồng xụ mặt xuống, tạm thời chưa hé răng.Ở bên cạnh có một vị giảng viên nói: “Đột nhiên sửa quy tắc cũng không tốt đâu.
Huống hồ mấy đứa nhỏ ham chơi mà thôi thì có thể tạo được sóng gió gì?” Cái khác không nói, vừa rồi mấy đứa nhỏ nướng thịt thỏ, nhìn màu sắc kia kìa, mùi hương bốc lên kia kìa, cách cả màn hình mà ông ta đều có thể cảm giác được có bao nhiêu là ngon miệng nha.Ôi chao, hê ~Nếu không phải chính ông ta ngồi ở trong phòng điều khiển, lại là phận làm thầy thì ông ta đều muốn đi bắt con thỏ tới nướng.Có người mở lời thì lập tức cũng có người phản bác: “Những con thỏ này chính là bộ nông nghiệp đặc biệt phê chuẩn, dùng xong còn phải trả lại đấy.
Tuy rằng bộ nông nghiệp có phê chuẩn về lượng tỷ suất hao tổn nhất định nhưng nhỡ đâu mấy đứa nhóc náo loạn ầm ĩ lên thì mấy con thỏ đó nên làm cái gì bây giờ?”“Mấy tân sinh viên mà thôi, có thể làm ầm ĩ được lớn đến mức nào? Bọn chúng chạy nhanh bằng con thỏ sao? Bọn chúng tìm được con thỏ sao?”“Từ khi chúng ta thả con thỏ xuống đến bây giờ cũng chỉ mới bắt được 30 con mà thôi, còn 70 con chạy không thấy bóng đâu.”Các giảng viên mỗi người mỗi ý.“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Nghĩ xong hiệu trưởng Hồng giơ tay lên nói: “Tạm thời cứ quan sát trước đã.”A ~Cùng lắm là mất hai con thỏ mà thôi.Nhìn các thầy này xem, các thầy cứ chuyện bé xé ra to.Thật là không có tí kiến thức.Hiệu trưởng Hồng tiếp tục rung chân: “Để cho tôi xem mấy đồ vô sỉ này cuối cùng có thể ầm ĩ lớn đến mức nào.”Bên cạnh, Thẩm Trường Thanh vẫn luôn im lặng ngồi trên băng ghế nhỏ, cậu ta đã quan sát xong biểu hiện toàn bộ hành trình của mình nên cũng biết nguyên nhân cái chết của bản thân, một lúc sau Thẩm Trường Thanh chìm vào tĩnh lặng thật lâu.Khi thấy người hại chết mình thế mà có ý tưởng kỳ lạ là làm thịt thỏ để ăn, không biết vì cái gì mà Thẩm Trường Thanh dâng lên nỗi đồng tình với con thỏ.
Trong phòng điều khiển, dù là các thầy hay hiệu trưởng Hồng hình như đều rất lạc quan.Thẩm Trường Thanh không hé răng.Bởi vì cậu ta cũng muốn nhìn xem năm người Quý Dữu số 4444 và Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Sở Kiều Kiều, Thịnh Thanh Nhan có thể làm ra động tĩnh lớn tới mức nào.Trận diễn tập.Trong khu rừng núi yên tĩnh.Bên cạnh một khe núi, năm người tay chân rón rén tới gần một lùm cây, chỗ đó có một con thỏ xám đang nằm bò ra, nhưng con thỏ cực kỳ cẩn thận nên không để rút dây động rừng, Quý Dữu mang theo vài người lặng yên tới gần.Quý Dữu duỗi tay ra để ở bên môi: “Suỵt ---”Cô vươn một bàn tay làm ra thủ thế ra tay đánh trận, khi cô vươn ra ngón tay thứ ba thì Nhạc Tê Quang và Nhạc Tê Nguyên ở bên cạnh đã tiến lên một bước xa, Sở Kiều Kiều và Thịnh Thanh Nhan chia nhau ra từ hai bên trái phải bọc đánh ---Loạt xoạt ---Con thỏ bị kinh hoảng bỗng nhiên nhảy dựng lên, khi mọi người không kịp phòng thì đã bật nhảy đạp lên trên đầu của Nhạc Tê Quang rồi nhảy nhót chạy thật xa.Chạy xa tít tắp ---***Chạy xa tít tắp: Bản convert là ‘nhất kỵ tuyệt trần’.
Câu này xuất xứ từ thành ngữ xưa: ‘Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai’ (thấy ngựa tung vó bụi mù đám phi tần cùng nhau mỉm cười, có điều không ai biết rằng đó là do trái vải đã về tới).
Câu này nói về chuyện Dương Quý Phi thích ăn trái vải, hoàng đế liền sai người dùng khoái mã