"Không có khí phách." Mộc Vân Phong thấy tên kia có vẻ tức giận, trên mặt cười đến xinh đẹp, còn sợ thiên hạ chưa loạn nên thêm dầu vào lửa, khiến cho tên A Kiệt kia giận đến sắc mặt tái xanh. Nếu như không phải tên còn lại gắt gao lôi kéo anh ta, đoán chừng đã sớm xông lên phía trước đánh nhau với Mộc Vân Phong một trận.
Tuy nhiên, trong lúc Phượng Như Ảnh và Hồng Bưu đánh nhau kịch liệt, mấy bóng đen trong bóng đêm len lén lẻn vào trong biệt thự của Hồng Bưu.
Xuất hiện thoáng qua giống như mèo đêm, hình ảnh nhanh chóng biến mất. Đi qua mỗi chỗ thì có một tiếng hự vang lên, ngay sau đó là tiếng vật thể ngã xuống.
Đột nhiên, một thanh âm rất nhỏ vang lên: "Phong, mấy người này kỳ lạ lắm, giống như đã bị đánh thuốc rồi."
"Băng, xem ra có người xuống tay trước chúng ta rồi." Tiếng của người đàn ông tên Phong truyền đến, mắt thoáng qua chút khó hiểu, chỉ trong phút chốc lại thoải mái. Cho dù là ai tính kế với mấy người này trước bọn họ, tóm lại là có lợi cho bọn họ. Ít nhất bây giờ bọn họ có thể giảm đi rất nhiều việc, có thể hợp lại với lão đại sớm hơn.
"Không phải là lão đại đã ra tay đó chứ." Trong bóng đêm lại vang lên tiếng nói của người tên Băng, xen lẫn chút hưng phấn.
"Không thể nào, lão đại không thời gian để xử lý mấy người này. Rất có thể có người đến đây cùng mục đích với chúng ta, cho nên chúng ta phải cẩn thận một chút." Ảnh Phong trầm giọng nói. Bây giờ bọn họ ở trên địa bàn của người khác nên mọi việc phải thận trọng một chút, anh đúng là sợ Ảnh Băng này không có chút phòng bị có sự cố xảy ra thì ko dễ xử lý.
Vốn dĩ lần này bọn họ không muốn cho Ảnh Băng đi theo, nhưng không biết anh chàng này nói gì trước mặt lão đại, cuối cùng lão đại mới đồng ý với anh ta, đổi người chi viện thành Ảnh Vũ.
"Phong, anh cứ yên tâm đi. Em không phải là người không có chừng mực như vậy." Trong bóng đêm tiếng kêu oan ức của Ảnh Băng truyền đến, làm cho Ảnh Phong không nói gì thêm nữa. Thầm nghĩ, cái người này sao lại giống như một cậu bé chưa trưởng thành, sau này làm sao lão đại có thể giao trách nhiệm quan trọng cho nó đây.
Nhưng
lúc này Ảnh Băng mặc kệ Ảnh Phong đang suy nghĩ gì, anh muốn chuyên tâm vào việc lấy công chuộc tội. Phải biết rằng tội của anh còn treo lại kìa. Nếu không phải lão đại quay trở lại từ sân bây, đoán chừng lúc này anh đã chịu phạt rồi.
Nghĩ tới mình phải chịu phạt vì cô gái kia, bây giờ còn phải tháp tùng lão đại đi cứu cô ta, Ảnh Băng phải kìm nén lại uất ức.
Thật ra anh không có một chút thiện cảm nào với cô gái kia, thậm chí còn oán hận cô ta, cũng không còn cách nào ai bảo lão đại của mình coi trọng cô ta chứ, bằng không cũng sẽ không mạo hiểm đi cứu cô ta.
Ảnh Băng thầm nghĩ chờ cứu được cô gái kia ra ngoài rồi, anh nhất định tìm thời cơ thích hợp để dạy dỗ cô ta một chút, cho cô biết không phải chỉ có phụ nữ mới thù dai.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ảnh Băng kích động một hồi, giống như thấy được cảnh tượng Mộc Vân Phong thua dưới tay anh. Nhân tiện thân người càng nhanh nhẹn thoải mái, thoát cái đã tiếp cận đến khu trung tâm của biệt thự.
Khi anh nhanh chóng đến gần một bóng đen trong bóng tối, đưa tay lên đánh xuống thật mạnh, lại phát hiện vậy mà đối phương không có phản ứng, ngạc nhiên vô cùng, nhẹ nhàng đưa tay lay động người trước mắt, nhưng lại phát hiện đối phương sớm đã ngất đi rồi.
Nhìn bóng đen đã hôn mê bất tỉnh kia, trong mắt Ảnh Băng thoáng lên chút khó hiểu, thông thường thì đây là chỗ trung tâm, mấy người này không thể nào dễ dàng bị người khác tính kế như vậy được. Ngoại trừ một khả năng, đó chính là người bên trong biệt thự ra tay.
Nhưng có khả năng này sao? Trong biệt thự đều là người của Hồng Bưu, bọn họ làm sao có thể ra tay đối phó với người của mình chứ.
Không lẽ là …..
Ảnh Băng nghĩ tới một khả năng khác, vẻ kinh ngạc trong mắt càng đậm, đưa mắt nhìn vào trong sân biệt thự.