Mặc kệ là người nào ẩn nấp ở phía sau mình, Mộc Vân Phong cũng phải giải quyết đối phương. Cô cũng không thích có người ngầm giở trò sau lưng mình, loại cảm giác này giống như mạng của mình bị nắm giữ trong tay người khác bất cứ lúc nào.
Cô không thích cảm giác bị nắm trong lòng bàn tay, nhất là khi tính mạng của mình bị uy hiếp.
Bước chân nhẹ nhàng, cơ thể khẽ khàng hòa vào bóng đêm giống như bóng ma, biến mất trong phút chốc.
Thấy Mộc Vân Phong đi về phía mình, trong mắt Ảnh Băng chợt mở to ra, con ngươi tối sầm lại sát khí chợt lóe, cả người uốn éo giãy dụa thoát khỏi tay Ảnh Phong, bước lên phía trước chắn trước mặt Mộc Vân Phong.
Thầm nghĩ: không phải là tôi không bỏ qua cho cô, là tự cô đưa tới cửa, vậy thì đừng trách tôi không thương hoa tiếc ngọc.
Vung tay lên, nắm đấm đánh về phía đầu Mộc Vân Phong, thế đánh ra vừa nhanh vừa mạnh, không có chút thương xót nào, chính là tràn đầy lửa giận.
Trong lòng Ảnh Băng, khoảnh khắc thấy Mộc Vân Phong đứng một bên xem náo nhiệt, đã sớm nghĩ cô cùng phe với Hồng Bưu. Vừa nghĩ tới Mộc Vân Phong là người của Hồng Bưu, nghĩ đến bọn họ ngấm ngầm kết hợp tính kế lão đại mình, Ảnh Băng vừa giận vừa hận.
Một quyền rồi một quyền, tấn công vào những chỗ hiểm trên người Mộc Vân Phong. Một bộ dạng cho dù phải đền mạng cũng phải đánh bại đối phương, thậm chí quyết tâm muốn giết chết đối phương.
Mặc dù Mộc Vân Phong đã sớm chuẩn bị kỹ càng, người ẩn nấp trong bóng tối là người không thể coi thường, nhưng khi trên đỉnh đầu truyền đến tiếng gió vút, trong lòng vẫn cả kinh, đầu lui về phía sau tránh thoát được một đòn. Đang muốn đánh trả, lại nghênh đón một làn sóng công kích liên tục.
Tránh đi đợt tấn công, vừa tránh vừa lui về phía sau. Nhưng trong lòng nghĩ xem cái tên quỷ này rốt cuộc là ai, sao lại ra chiêu dữ tợn như vậy, chẳng lẽ là kẻ thù của cô.
Mộc Vân Phong rất muốn nhìn xem người âm thầm ra tay với mình là ai, đáng tiếc bóng đêm quá tối, hoàn toàn không nhìn thấy mặt của đối phương, càng không biết kẻ tập kích mình là người từng bị cô trêu chọc qua.
Lúc Ảnh Băng và Mộc Vân Phong giao đấu, Ảnh Phong vẫn ẩn thân ở chỗ tối. Vừa rồi anh kéo Ảnh Băng lại không cho cậu ta kích động bởi vì Mộc Vân
Phong đứng ở trong sân bọn họ không tiện xuất hiện.
Bây giờ vừa thấy cô lại đi đến chỗ ẩn nấp của bọn họ, cơ hội đối phó với cô ta tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua được. Đừng nói là Ảnh Băng ra tay, chính anh cũng muốn ra tay, chẳng qua là bị Ảnh Băng giành trước một bước mà thôi.
Ảnh Phong biết Ảnh Băng kìm nén không giết cô ta, thì cũng không ngăn cản, tùy ý cho cậu ta và Mộc Vân Phong đánh nhau, mình ở một bên âm thầm quan sát. Không rời mắt khỏi mỗi một chiêu thức của bọn họ, một khi Ảnh Băng gặp nguy hiểm thì sẽ ra quân.
Trong sân Hồng Bưu và Phượng Như Ảnh đánh nhau khó phân cao thấp, Mộc Vân Phong và Ảnh Băng âm thầm quyền qua cước lại, kịch liệt sôi nổi.
"Anh là ai?" Tranh thủ khoảng trống, Mộc Vân Phong hướng về phía Ảnh Băng hỏi. Mặc dù bọn họ mới giao đấu được một lúc, nhưng Mộc Vân Phong cảm giác người giao đấu với mình là người cô đã biết. Cô nhớ lại dường như đã giao đấu với người này ở nơi nào rồi, chẳng qua là nhất thời không nhớ ra.
"Hừ." Ảnh Băng lạnh lùng hừ một tiếng, anh sẽ không ngốc đến nổi trả lời lại câu hỏi của Mộc Vân Phong. Cô gái này đã gặp qua mình, còn nói chuyện với mình, chỉ cần mình mở miệng, cô ta nhất định sẽ nhận ra mình.
Vì không để cho cô ta nhận ra mình, vì muốn dạy dỗ cô gái này cho ra trò, Ảnh Băng nghĩ trong lòng trừ khi giết cô gái này, bằng không anh tuyệt đối sẽ không cho cô ta biết mình là ai.
"Rốt cuộc anh là ai? Nếu không nói, tôi sẽ không khách khí đâu." Mộc Vân Phong vốn nghĩ đối phương có lẽ là người quen của mình, cho nên chỉ một mực tránh né, nhưng không nghĩ đối phương lại không trả lời. Nếu đã như vậy, cũng đừng trách cô không khách khí.
Vừa nói xong, cả người Mộc Vân Phong đột nhiên trở nên khí thế, đưa tay ra chiêu khóa cổ hướng về phía cổ của Ảnh Băng.