Mộc Vân Phong trở về khu nhà ở, nhìn thấy phòng khách trống không, chỉ có Ngữ ngồi một mình ở trên ghế sa lon cầm một quyển sách đọc say sưa.
"Ngữ, những người khác đâu?" Mộc Vân Phong nhàn nhạt lên tiếng hỏi, đi tới một chỗ khác trên ghế sa lon ngồi xuống. Trên mặt hơi có vẻ mệt mỏi.
"Phong, cậu trở về rồi, Hỏa mang người đi ra ngoài." Ngữ đang đọc sách nhập thần nên vừa nghe thanh âm của Mộc Vân Phong, thì từ trong sách ngẩng đầu lên, cười trả lời.
"Đi ra ngoài? Chuyện gì?" Mộc Vân Phong vừa nghe Hỏa dẫn người đi ra ngoài, nhíu nhíu mày. Cô không phải đã bảo các cô ấy ở nhà đợi mình à, sao lúc này lại đi ra ngoài?
"Là như thế này, mới vừa rồi Hỏa và Mai hỏi vị trí của Lâm Phàm, Hỏa dẫn người thăm dò đường đi." Ngữ nghe Mộc Vân Phong hỏi thì vội vàng giải thích.
Vì muốn hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, dò đường là nhất định, đây cũng là nguyên nhân tại sao mỗi lần Hồng Nhan Các đều có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
"Tôi biết rồi, chờ Hỏa trở về nói cho tôi biết một tiếng. Tôi mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi một chút." Mộc Vân Phong ấn huyệt Thái Dương của mình, làm dịu đau đầu của mình. Chậm rãi từ trên ghế sa lon đứng dậy, đi tới phòng ngủ của mình.
"Phong, cậu không sao chớ?" Nhìn bộ dáng Mộc Vân Phong có vẻ mệt mỏi, lại thấy cô ấy xoa bóp huyệt Thái Dương của mình, Ngữ lo lắng hỏi.
Họ đều biết, hôm nay là ngày giỗ của cha Mộc Vân Phong, cũng có thể thông cảm tâm tình của cô ấy. Nhưng bọn cô chỉ có thể lặng lẽ quan tâm, cái gì cũng không làm được.
Bởi vì mỗi khi vào lúc này, Vân Phong sẽ bỏ các cô những chị em này ở ngoài cửa lòng, một mình chịu đựng loại đau đớn tưởng nhớ này.
"Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là tốt thôi." Mộc Vân Phong đi tới cửa phòng ngủ rồi xoay người cho Ngữ một nụ cười an ủi, sau đó đẩy cửa đi vào, ngã lên giường và nhắm hai mắt lại.
Trong chăn mùi vị của ánh mặt trời tiến vào trong mũi của Mộc Vân Phong, để cho tâm tình nặng nề của cô khá hơn nhiều. Mỗi lần đi cúng tế cha xong, tâm tình của cô luôn luôn trở nên trầm trọng, nhất là lúc nghĩ đến thù lớn chưa trả.
Năm năm qua, mỗi một năm, cô đều đặc biệt muốn xông tới diệt Hồng bang báo thù cho cha mình.
Nhưng mỗi lần lý trí đều ngăn trở sự xúc động của cô, bởi vì cô còn chưa đủ mạnh, cô còn chứ có thực lực
chống lại Hồng bang. Mà nay, nhìn thực lực của Hồng Nhan Các càng ngày càng mạnh, danh tiếng ở trên giang hồ càng lúc càng lớn, lúc này mới quyết định bắt đầu kế hoạch báo thù của cô.
Mà cái kế hoạch này của cô liền bắt đầu từ Lâm Phàm cái tên bán cha, bán Thanh bang. Nghĩ đến cái tên bán cha, con ngươi của Mộc Vân Phong trong nháy mắt đầy máu, sát khí trong mắt chợt lóe lên.
Rất nhanh, cô sẽ khiến cho tên đó nếm thử một chút tư vị bị Tử Thần triệu hồi.
Ngữ ở trong phòng khách thấy Mộc Vân Phong đi vào phòng, khép cửa phòng lại, lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhưng làm thế nào cũng không xem sách vào đựơc.
Cô để quyển sách xuống nhìn đồng hồ treo trên tường, đã mười một giờ rồi, dứt khoát đứng dậy hướng phòng bếp đi.
Ở Hồng Nhan Các, cũng không có dì chuyên nấu cơm, mỗi ngày đều là ai có rảnh thì người đó nấu cơm. Cho nên đối với tài nấu nướng của mỗi người trong các mà nói cũng không có trở ngại.
Mà tài nấu nướng của Ngữ ở trong các có thể tính với kiệt xuất trong đó, ít nhất tất cả mọi người thích ăn thức ăn cô làm.
Móc gạo nấu cơm, rửa rau xắc thức ăn phối món ăn, Ngữ làm thuần thục. May mắn Hồng Nhan Các không có người nhiều, chỉ có mười người, hơn nữa đều là con gái, lượng cơm bình thường ăn cũng không quá lớn, cho nên cũng không cần làm quá nhiều.
Giữa trưa mười hai giờ, từng một đĩa món ăn đầy màu sắc hương vị đúng giờ ra nồi. Hỏa mới từ bên ngoài trở về, ngửi thấy được mùi thơm, trực tiếp chạy đến phòng bếp, còn chưa vào phòng bếp liền lớn tiếng hét lên: "Thơm quá."
Đi vào phòng bếp cũng không thèm quan tâm tay của mình có sạch sẽ hay không, nhìn một vài đĩa món ăn đầy màu sắc hương vị thì lập tức giở trò.
"Đi đi đi, rửa tay rồi ăn." Cuối cùng một bàn món ăn ra, Ngữ tiến lên vỗ vào tay Hỏa, ngăn cản cô ấy tiếp tục động tác trộm món ăn.