Chẳng mấy chốc Mộc Vân Phong đến căn cứ đã được một tháng, trong một tháng này cô cực kỳ nỗ lực huấn luyện cùng các binh lính nam kia, cũng không hề thua kém. Hôm nay vừa đến lúc thi đấu đối kháng mỗi tháng một lần giữa các tiểu đội.
Cơ bản là để cho mọi người tỷ thí với nhau, quy định mỗi tháng một lần, tiến hành thi đấu đối kháng giữa các đội. Cái gọi là đấu đối kháng chính là mỗi đội cử ra hai tới ba binh lính có thành tích tốt để tiến hành tỷ thí, bên nào chiến thắng sẽ nhận được cờ tuyên dương.
Lần này thành tích huấn luyện của Mộc Vân Phong rất xuất sắc, nên đại diện tiểu đội một tham gia thi đấu.
Khi các tiểu đội khác thấy tiểu đội một lại cử một cô gái tham gia thi đấu, có người chế giễu các nam binh lính tiểu đội một bất lực, lại để một cô gái tham gia thi đấu, có người thì âm thầm đề phòng.
Đối mặt với việc chế giễu, tiểu đội một trầm tĩnh, còn Mộc Vân Phong lại nhìn cái tên đàn ông đang cười nhạo mình bằng vẻ mặt khinh thường, đang nghĩ xem làm thế nào đánh đối phương thành đầu heo.
Tiếng cười vang lên, thi đấu đối kháng bắt đầu. Tiểu đội trưởng đến trước mặt Mộc Vân Phong căn dặn: “Không nên khinh địch, cố gắng hết sức là được.”
Mộc Vân Phong nghe lời nói quan tâm của tiểu đội trưởng, nhoẻn miệng cười với anh ta, không biết thu hút biết bao nhiêu ánh mắt. Ngay cả tiểu đội trưởng cũng ngơ ngác nhìn Mộc Vân Phong. Lần đầu tiên anh ta phát hiện Mộc Vân Phong cười rất đẹp.
Mộc Vân Phong vừa ra sân, mấy binh lính cười nhạo cô lập tức thách đấu đầu tiên. Vung quyền gạt chân, chỉ mấy cái liền đánh tên lính kia quỳ rạp trên mặt đất, gây nên một tràng cười vang dội trong sân.
Ở phía xa, trên đài của người chủ trì, Nghiêm Binh và Trần Cương ngồi chung một chỗ nhìn đám binh lính tranh tài. Nhìn động tác gọn gàng linh hoạt của Mộc Vân Phong, Trần Cương thở dài nói: “Ông đã tìm được hạt giống tốt rồi.”
“Thế nào, mới có một tháng mà ông đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn với con bé rồi à? Hâm mộ tôi sao.” Nghiêm Binh nghe ra sự chua xót trong lời nói của Trần Cương, cúi đầu nở nụ cười.
“Thế nào, giao con bé cho người bạn già này đi.” Trần Cương cũng không phủ nhận, ông thực sự động tâm. Ông không ngờ một cô bé như
vậy mà lại lợi hại hơn cả đám đàn ông cao to vạm vỡ này.
“Chuyện này không có thương lượng đâu.” Nghiêm Binh đã sớm biết điểm mạnh duy nhất của lão chiến hữu này chính là ái mộ tài năng. Bây giờ nhìn thấy Mộc Vân Phong xuất sắc như vậy không động tâm suy nghĩ mới là lạ.
Nhưng mà ông cũng sẽ không để đối phương được như ý.
“Lão chiến hữu à, chuyện gì cũng có thể bàn bạc mà. Người kế thừa tốt như vậy ở lại bên cạnh ông cũng lãng phí, chi bằng để cho con bé ở lại, huấn luyện lâu dài.” Trần Cương vì muốn giữ Mộc Vân Phong ở lại căn cứ, tha thiết van nài khuyên nhủ Nghiêm Binh.
Nghiêm Binh đành phải thắng thắn cự tuyệt, cũng không sợ làm tổn thương mặt mũi của lão chiến hữu.
Thấy dáng vẻ không thể thương lượng được của Nghiêm Binh, trong lòng Trần Cương âm thầm than thở, đưa mắt nhìn lại nơi thi đấu. Vừa nhìn thấy lại động tâm suy nghĩ.
Đơn giản là chưa đầy nửa giờ, đội đối thủ lại bị Mộc Vân Phong đánh xuống hơn phân nửa, cứ theo cái đà này, lần này tên tuổi đứng đầu không phải Mộc Vân Phong thì là ai, không phải tiểu đội một thì là ai chứ.
Cuộc thi đấu quả nhiên đúng như dự đoán, Mộc Vân Phong trở thành cái tên số một trong lần tranh tài này. Khi tiểu đội trưởng nhận lấy cồ tuyên dương từ tay Trần Cương, trong lòng vô cùng phấn khích nha.
Thực ra tiểu đội một của họ đã liên tiếp ba tháng không nhận được cờ rồi, lại không ngờ rằng Mộc Vân Phong vừa tới đã giúp bọn họ đoạt lại cờ từ trong tay người khác. Nghĩ đến lúc đầu mình bài xích Mộc Vân Phong, trong lòng tiểu đội trưởng vô cùng hổ thẹn, anh cầm cờ đi đến trước mặt Mộc Vân Phong, rất chân thành nói: “Cám ơn!”
Mộc Vân Phong nghe được tiếng cám ơn này của tiểu đội trưởng, biết tiểu đội một đã hoàn toàn đón nhận mình. Vui vẻ nhoẻn miệng cười, nhưng khi nhìn thấy người đang tiến về phía mình thì nụ cười trên mặt chợt tắt đi.