Giờ phút này, cô đã nghĩ đến nếu như không có Phượng Như Ảnh mà gặp phải rắn như vậy thì cô nên làm gì đây. Chẳng lẽ cũng la lớn lên như vậy, sau đó tay chân luống cuống chờ rắn tới cắn sao?
"Không có gì, lát nữa chúng ta nướng ăn." Phượng Như Ảnh an ủi Mộc Vân Phong, lúc nói đến nướng rắn ăn thì giống như gặp được món ăn mùi vị rất ngon vậy, thậm chí còn dùng đầu lưỡi liếm liếm môi nữa.
Mộc Vân Phong nhìn anh bằng nửa con mắt. Có điều nhìn thấy con rắn kia bất động trong tay Phượng Như Ảnh thì dần dần không còn sợ nữa.
Cô biết chỗ mà Phượng Như Ảnh túm lấy, là chỗ mà mọi người thường hay nói là đập rắn đập bảy tấc.
Bước vào trong hang, Phượng Như Ảnh liền lấy ra một con dao găm từ trong túi, bắt đầu rạch bụng con rắn. Mà Mộc Vân Phong cũng đứng bên cạnh nhìn, vô cùng hứng thú.
Thấy Phượng Như Ảnh lột da rắn moi mật rắn, vô cùng lưu loát. Cảm thấy anh làm động tác này đặc biệt đẹp trai, thậm chí còn đẹp trai hơn lúc anh đánh nhau.
"Cho em đó, ăn nó đi." Đang lúc Mộc Vân Phong nhìn đến ngẩn người, Phượng Như Ảnh duỗi tay đưa một cái mật rắn còn dính máu ra.
"Không cần." Thấy tay Phượng Như Ảnh dính vết máu, lại nhìn đến trong tay anh là miếng mật rắn màu xanh, nghe mùi máu tanh truyền tới, Mộc Vân Phong lắc đầu quầy quậy.
"Tiểu Phong nhất định phải ăn, mật rắn này không chỉ có thể giải độc, sau khi ăn xong em cũng sẽ không còn sợ mấy cái thứ này nữa." Phượng Như Ảnh vừa khuyên Mộc Vân Phong vừa cầm mật rắn nhét vào trong miệng cô.
"Phượng Như Ảnh, em nói không ăn, sẽ không ăn." Mộc Vân Phong thấy Phượng Như Ảnh nhét cái đó tới thì nhảy dựng lên. Vừa nói xong lập tức ngậm miệng mình lại.
Phượng Như Ảnh thấy Mộc Vân Phong tránh né giống như tránh dịch bệnh, trong lòng thầm thở dài. Nhưng cũng không nói gì thêm, lấy mật rắn rửa qua một chút để một bên, sau đó xuyên con rắn để lên nướng.
Mộc Vân Phong thấy Phượng Như Ảnh không ép mình ăn mật rắn nữa, lúc này mới nhích tới gần Phượng Như Ảnh, ngồi bên cạnh nhìn anh nướng thịt rắn.
Thấy Mộc Vân Phong ngồi bên cạnh mình, mắt Phượng Như Ảnh sáng lên, sau đó lấy mật rắn ném vào trong
miệng mình.
Một màn này vừa vặn bị Mộc Vân Phong nhìn thấy, cô mở to hai mắt nhìn Phượng Như Ảnh, miệng há thành hình chữ O. Làm sao cô ngờ được Phượng Như Ảnh sẽ lấy mật rắn ăn. Nhưng lúc Mộc Vân Phong đang kinh ngạc, Phượng Như Ảnh đã đưa tay kéo đầu Mộc Vân Phong về phía mình, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của cô, đẩy mật rắn ngậm trong miệng qua miệng cô.
"Ưm." Mộc Vân Phong bị Phượng Như Ảnh mạnh mẽ hôn, ngẩn ngơ tại chỗ, cảm thấy thứ gì đó lành lạnh trong miệng, muốn phun ra lại bị đầu lưỡi của Phượng Như Ảnh chận lại, sau đó trượt xuống cổ họng trôi vào trong bụng cô.
Cảm giác được thứ đó đã vào bụng, Mộc Vân Phong vừa tức giận vừa lo lắng, làm sao cô ngờ được Phượng Như Ảnh lại để cho cô nuốt mật rắn như thế này chứ. Trong cơn giận dữ, cô cắn vào đầu lưỡi của Phượng Như Ảnh, vừa nhanh vừa mạnh.
Lưỡi Phượng Như Ảnh đau xót, mùi máu tươi truyền đến. Nhưng không hề buông đôi môi của Mộc Vân Phong ra, đôi môi dùng lực mạnh mẽ mút hương thơm ngọt ngào trong miệng Mộc Vân Phong, giống như trừng phạt vậy.
Lúc này Mộc Vân Phong cũng nếm được mùi máu tanh, cả kinh muốn buông Phượng Như Ảnh ra, nhưng không ngờ anh đã hung hăng hôn lên môi của mình, đầu lưỡi bị thương kia lại đang khuấy động qua lại trong miệng cô, làm miệng cô tê dại một hồi. Mặc cho Phượng Như Ảnh hôn nồng nàn mãnh liệt cô từ từ đáp lại nụ hôn này.
Hai má của Mộc Vân Phong đỏ lên, mang theo men say và mê đắm, trầm mê không thể tự kềm chế được. Để mặc cho đầu lưỡi của Phượng Như Ảnh giống như con rắn khuấy động trong trái tim cô.
Nụ hôn này của Phượng Như Ảnh kéo dài thật lâu, đến lúc thật sự nghe thấy được mùi thịt rắn bị nướng khét truyền đến. Lúc này mới lưu luyến buông Mộc Vân Phong đã mềm nhũn ra.