“Đừng lo lắng, em tự có chừng mực.” Mộc Vân Phong an ủi Phượng Như Ảnh, cô biết anh đang lo lắng. Nhưng Mộc Vân Phong cô tuy không phải là quân tử, nhưng có việc nên làm, có việc không nên làm.
Cô là người giữ lời hứa, lời hứa đáng giá ngàn vàng.
“Vậy anh đi với em.” Phượng Như Ảnh thấy sự kiên quyết trên khuôn mặt Mộc Vân Phong, đành phải thỏa hiệp. Nhưng anh ở bên cạnh Mộc Vân Phong, không để cho cô chịu một chút xíu tổn thương nào.
Anh đã thề, nhất định sẽ làm được.
“Được.” lần này Mộc Vân Phong không hề cự tuyệt, có thêm Phượng Như Ảnh cô sẽ có nhiều hơn một người giúp sức, việc đối phó Ám Dạ sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Mấy đứa nên tĩnh dưỡng trước mấy ngày đi rồi hãy triển khai.” Minh Quân vừa nghe Phượng Như Ảnh nói sẽ cùng đi với Mộc Vân Phong, rất là cao hứng, dứt khoát quyết định thời gian.
“Đợi chút.” Phượng Như Ảnh vừa thấy Minh Quân đứng dậy, lập tức lên tiếng. Anh cũng không quên sau khi Mộc Vân Phong trúng độc vẫn chưa được chữa trị tốt. Tuy là lúc đó anh anh đã áp dụng các biện pháp sơ cứu, nhưng vẫn không yên tâm.
“Chuyện gì?” Minh Quân xoay người nhìn Phượng Như Ảnh, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén. Từ trước đến nay chưa có một hậu bối nào lại ngông cuồng trước mặt ông như vậy, lại lên tiếng không để cho ông đi.
“Tiểu Phong từng trúng độc trong rừng mưa nhiệt đới, tôi muốn đợi đến khi cơ thể cô ấy hoàn toàn bình phục rồi mới tiến hành.” Phượng Như Ảnh bất chấp áp lực truyền đến từ trên người Minh Quân, chậm rãi nói. Anh sẽ không vì đối phương là sư phụ của Mộc Vân Phong mà nể mặt, trong mắt anh, Mộc Vân Phong luôn quan trọng nhất.
“Cái gì? Tiểu Phong bị trúng độc?” Giọng nói hoang mang sợ hãi, nảy giờ bác sĩ Hứa vẫn đứng bên cạnh không lên tiếng, lúc này chạy mấy bước đến trước mặt Mộc Vân Phong, cầm cổ tay của cô bắt đầu bắt mạch.
Xem một hồi, lông mày nhíu chặt lại, bởi vì ông thấy cơ thể Mộc Vân Phong tương đối suy yếu. Quay đầu lại trả lời ánh mắt lo lắng của Minh Quân: “Em phải đưa con bé đi làm kiểm tra tổng quát.”
“Đi đi.” Minh Quân vung tay lên, bác sĩ Hứa đỡ Mộc Vân Phong đi.
“Chú Hứa, chú yên tâm đi, không có gì đáng ngại đâu.” Mộc Vân Phong thấy vẻ mặt và bộ dáng khẩn
trương của bác sĩ Hứa nên không đành lòng. Cô biết mọi người ở đây thật sự quan tâm tới cô, tuy là bọn họ ít nhiều gì cũng có mục đích, nhưng điều đó cũng đã thông qua sự đồng ý của cô.
Hai người rời đi, Minh Quân ngồi đối diện Phượng Như Ảnh nhìn anh cả buổi mới nói chuyện: “Tiểu tử, xem ra cậu rất quan tâm đến Tiểu Phong.”
Phượng Như Ảnh cũng luôn nhìn vào Minh Quân, nói thật ra anh không có cảm tình gì với vị tiền bối này. Hoặc là nói khi biết bọn họ để cho Mộc Vân Phong đoạt lại Ám Dạ thì không có cảm tình gì.
Khi anh mới vừa gia nhập giới hắc đạo, vẫn rất sùng bái Minh hoàng của Ám Dạ, thậm chí còn nghĩ có một ngày mình cũng sẽ có thể trở nên cường giả như ông ấy vậy.
Nhưng bây giờ, khi anh thật sự đối mặt với Minh Quân, đối mặt với người đàn ông đã từng một thời huy hoàng. Trong lòng nói không ra là cảm giác gì, dường như chỉ có một cảm giác đó chính là thất vọng, hoàn toàn thất vọng.
Bởi vì Phượng Như Ảnh cảm thấy một người cường giả ngay cả bản thân mình cũng không tự chăm sóc được, vậy còn có thể xưng là cường giả à. Nhưng mà bây giờ ông ấy là sư phụ của Mộc Vân Phong, ít nhiều gì cũng phải kính trọng. Cho nên khi nghe Minh Quân gọi anh là tiểu tử, không nói gì nhưng có chút không hài lòng.
Cách gọi tiểu tử như thế này chỉ có người anh kính trọng mới có thể gọi, ví dụ như thủ trưởng ở căn cứ. Tuy là Minh Quân đã từng là kẻ mạnh, nhưng là kẻ mạnh thất bại, cho nên anh cảm thấy Minh Quân hoàn toàn không xứng để gọi anh như vậy.
Minh Quân nhìn ra Phượng Như Ảnh không vui, từ lúc cậu ta bảo không muốn để cho Mộc Vân Phong đoạt lại Ám Dạ cũng đã biết rồi. Thấy cậu ta thật sự quan tâm đến Mộc Vân Phong, trong lòng Minh Quân thật sự vui mừng. Ông vẫn hi vọng có một người có thể cùng đi chung con đường với Mộc Vân Phong.