Trước đó bọn họ đều giữ liên lạc, đã cùng nhau lên máy bay sau khi tập hợp đầy đủ ở biệt thự. Nhất là các chị em ở Hồng nhan các, lúc Mộc Vân Phong chủ động liên lạc, các cô mới biết lão đại của mình vẫn chưa chết, cả đám xúc động đến nước mắt tràn mi.
Khi thấy Mộc Vân Phong khỏe mạnh đứng trước mặt bọn họ, trong lòng vui sướng không tả nỗi, từng người một bước đến ôm lấy cô, nói những lời mong nhớ.
Đối mặt với đám chị em gần một năm không gặp, Mộc Vân Phong cũng rất vui vẻ, cho đến khi lên máy bay cả đám con gái vẫn còn líu ríu, khiến mấy anh em Ảnh môn cảm thấy rất phiền.
Lại nói ba người phụ nữ hợp thành vở kịch, ở đây mười cô gái quả thật giống như một cái chợ. Cả đám đau đầu ai oán nhìn đại ca của mình, hi vọng anh nói với Mộc Vân Phong, bảo mấy cô gái kia yên tĩnh lại một chút.
Nhưng vẻ mặt của Phượng Như Ảnh như chẳng quan tâm gì, đôi mắt chỉ nhìn vào Mộc Vân Phong, trong mắt tràn đầy cưng chiều thắm thiết đến phát ngấy.
Xong rồi, xong rồi, lần này hoàn toàn xong thật rồi, trong mắt đại ca chỉ có cô nàng kia. Trong lòng đám anh em Ảnh môn kêu rên, nhưng chỉ có thể giận mà không dám nói gì, ai bảo cô nàng kia là người trong lòng đại ca chứ.
Đắc tội với cô ấy chi bằng đắc tội với đại ca đi, đắc tội đại ca nhiều lắm chỉ bị phạt một trận, nhưng đắc tội cô nàng kia thì khó nói rồi, cho dù không chết cũng phải bị lột một lớp da.
Đại ca đã có lệnh, sau này trong Ảnh môn ngoại trừ anh, thì lời nói của Mộc Vân Phong cũng chính là lời của anh. Điều này nghe qua không phải rõ ràng là trọng sắc khinh anh em sao?
“Được rồi, mọi người không cần nói nữa, dưỡng sức trước đi, đến Ám Dạ còn phải đánh một trận quyết liệt đấy.” Cuối cùng Mộc Vân Phong cũng tốt bụng phát hiện ra và ngăn chặn cuộc trò chuyện lại, bảo mấy chị em nghỉ ngơi.
Đám anh em Ảnh môn vô cùng cảm kích nhìn về phía Mộc Vân Phong, nhưng không ngờ Mộc Vân Phong lại đi đến bên cạnh đại ca của họ, ngồi thẳng vào lòng đại ca họ. Khiến cho bọn họ thật mở rộng tầm mắt, vậy mà đại ca lại không thèm đếm xỉa đến đám anh em độc thân như họ, ôm Mộc Vân Phong lên đùi anh.
Một màn này, khiến cho đám anh em suýt chút nữa rơi lệ, rõ ràng đại ca ức hiếp đám độc thân như bọn họ. Ánh mắt ai oán chuyển mục tiêu, nhưng lại không kích động được chút động lòng của
Phượng Như Ảnh. Anh không chỉ ôm Mộc Vân Phong, mà còn liên tục thủ thỉ mấy lời tình cảm, khiến cho khóe miệng của đám anh em Ảnh môn co giật không thôi.
Cả đám nhìn Phượng Như Ảnh như quái vật, trong lòng tự hỏi đây chính là đại ca lãnh khốc kiệm lời của bọn họ sao? Nếu không phải bọn họ cùng lên máy bay với anh, thật sự không thể tin được những lời tâm tình kia được nói ra từ miệng của Phượng Như Ảnh.
“Còn nhìn nữa là moi hết mắt mấy cậu đó.” Mắt Phượng Như Ảnh đảo qua, sát khí lạnh lùng. Tiểu Phong có thể nhìn anh, những người khác cho dù là anh em của anh cũng không được.
Đám anh em thức thời thu hồi ánh mắt, cúi đầu oán thầm trong lòng. Nhưng không ngờ dáng vẻ cảnh cáo đám thuộc hạ Ảnh môn vừa rồi của Phượng Như Ảnh lại khiến Mộc Vân Phong khẽ bật cười.
Phượng Như Ảnh này, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cũng có một mặt đáng yêu như vậy, cảm thấy rất vui.
“Mọi người chú ý, sắp đến rồi.” Lúc này, tiếng Nghiêm Binh ở phía trước truyền đến, cuối cùng cả đám cũng thu hồi ý đùa giỡn, bắt đầu sẵn sàng đề phòng.
Mặc dù bọn họ tập kích bất ngờ, nhưng tổ chức Ám Dạ cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, trận chiến quyết liệt là điều khó tránh khỏi. Lúc này đây, không có ai thoải mái tùy ý hết.
Máy bay từ từ hạ cánh xuống một thung lũng, mọi người mới vừa xuống máy bay thì thấy có một người đàn ông tinh anh chờ sẵn ở đó, Mộc Vân Phong nhìn thấy chính là Nghiêm Lượng. Thảo nào trong khoảng thời gian này, cô đều không thấy ông, hóa ra là đã đến Ám Dạ nằm vùng.
“Mấy người đó đều đến đông đủ rồi sao?” Minh Quân nhìn thấy Nghiêm Lượng đến đón bọn họ, lập tức hỏi, sắc mặt nghiêm trọng.
“Đại ca yên tâm, đều tới cả rồi.” Nghiêm Lượng cung kính trả lời Minh Quân, nhìn Mộc Vân Phong cười. Đã lâu rồi ông không gặp Mộc Vân Phong, nhưng có nghe được tất cả tình hình mấy tháng qua của Mộc Vân Phong qua anh trai Nghiêm Binh, vô cùng hài lòng với cô đệ tử ngang hông này.
Mộc Vân Phong cũng cười với Nghiêm Lượng, bước lên hỏi: “Chú Nghiêm Lượng, hắn ta có động tĩnh gì không?”