Editor: Thoa Xù
"Đàng hoàng một chút, đừng động." Tiếng nói truyền đến từ phía sau lạnh như mùa đông giá rét, khiến thân thể Hồng Kinh Thiên cứng ngắc không nhúc nhích. Giờ phút này tâm tư của lão xoay vòng, nhưng không có cách nào hay để thoát khỏi rắc rối. Lão làm sao mà ngờ được có người vào xe của lão ngay dưới mũi lão.
Hơn nữa vừa rồi người đứng ở ngoài xe không chỉ có mình lão, nếu như nói vừa rồi tâm tư của lão đặt hết lên chuyện giết Hồng Bưu, không phát hiện người tới thì còn có thể tha thứ, nhưng ít nhất Hồng Thanh cũng có thể phát hiện chứ.
Nhưng mà không, hai người họ không ai phát hiện, lại để cho người này vào xe, có thể thấy được người này lợi hại. Giờ phút này, nếu như không phải sát khí trên người của người này và lưỡi dao lạnh lẽo, có lẽ lão cũng không phát hiện được.
Cảm nhận được sự ớn lạnh bên trong xe, trong lòng Hồng Kinh Thiên khủng hoảng không gì sánh bằng, mồ hôi lạnh túa ra liên tục, biết mình dữ nhiều lành ít, cuối cùng lão từ từ bình tĩnh lại hỏi: "Cô là ai? Tại sao lại ở trên xe tôi?"
"Hồng bang chủ, tôi là ai không quan trọng, ông chỉ cần biết tôi tới là muốn mạng của ông như vậy đủ rồi." Lời nói lạnh lùng mang theo khí lạnh rét run, sát khí trong mắt Mộc Vân Phong tỏa ra bốn phía.
"Vị bằng hữu trên đường này, có lời gì cứ từ từ nói." Hồng Kinh Thiên nghe Mộc Vân Phong nói tới giết chóc trong lòng run lên, thân thể run lên, mở miệng xin tha với giọng nói run rẩy.
"Chúng ta có thể có gì để nói?" Mộc Vân Phong cười lạnh một tiếng, trong màn đêm nghe giống như ác quỷ bắt hồn, quá sợ hãi nhưng cũng không biết phải làm gì.
"Tôi cho cô tiền, cô muốn bao nhiêu nói con số đi." Mặc dù Hồng Kinh Thiên rất sợ, nhưng đầu óc coi như vẫn còn sáng suốt, lão biết có tiền có thể ma sui quỷ khiến, dùng tiền bạc để thu hút Mộc Vân Phong.
"A, cho tôi tiền? Ông tính cho bao nhiêu?" Lời nói lạnh bạc của Mộc Vân Phong vang lên, có người tự đưa tiền cho cô, việc gì mà cô phải từ chối chứ.
"Cô muốn bao nhiêu mới bằng lòng bỏ qua cho tôi?" Hồng Kinh Thiên cũng không phải ngu ngốc, lão sẽ không tùy ý nói ra bao nhiêu tiền. Lão còn chuẩn bị cò kè mặc cả với Mộc Vân Phong nữa kìa.
"Ông đã có thành ý như vậy, vậy tôi cũng không cần nhiều, ông giao Hồng thị cho tôi là được." Trên mặt Mộc Vân Phong ánh lên ý cười, lại khiến cho người ta sợ hãi, chỉ cảm thấy nụ cười của cô tràn đầy mùi vị khát máu.
"Cái gì?" Hồng Kinh Thiên nghe Mộc Vân Phong vậy mà công phu sư tử ngoạm (*),trong lòng cả kinh, kêu thành tiếng. Lão chẳng ngờ người này có lòng tham như vậy, vậy mà vừa mở miệng là đòi cả Hồng thị của lão.
(*) Công phu sư tử ngoạm: chặt giá, đưa ra giá cắt cổ.
Không được, lão tuyệt đối sẽ không giao Hồng thị cho đối phương, đây chính là huyết mạch gốc rễ của lão. Hiện tại Hồng bang đã không còn, tập đoàn Hồng thị trở thành duy nhất của lão, nếu như cũng bị người này lấy được, như vậy lão chỉ còn hai bàn tay trắng.
Suy nghĩ một chút, Hồng Kinh Thiên nói: "Hồng thị không phải do tôi định đoạt, cho nên không có cách nào giao cho cô, hay là cô đổi điều kiện đi, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề."
"Vậy sao? Đáng tiếc tôi chỉ vừa ý Hồng thị, hơn nữa tôi còn biết ông là lão đại sau lưng Hồng thị. Cho nên Hồng bang chủ, vẫn là ông nên thu lại tâm tư nhỏ mọn của mình đi. Hôm nay hoặc là để mạng lại, hoặc là dùng Hồng thị đổi mạng của ông." Mộc Vân Phong cười lạnh một tiếng, trên tay thoáng dùng sức.
Lúc này Hồng Kinh Thiên cảm thấy trên cổ mình có chất lỏng ấm áp chảy ra, cả người lại cứng đờ, lão biết Mộc Vân Phong không nói đùa, là thật sự muốn giết người. Vì bảo vệ tánh mạng tâm tư Hồng Kinh Thiên chợt lóe, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Sao không làm bộ đồng ý, chờ đối phương thả mình rồi mới suy tính lại.
Tục ngữ nói đúng, giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi đốt. Chỉ cần có mạng ở đây, thế thì sớm muộn gì cũng có thể báo thù.
Nghĩ tới đây, cuối cùng Hồng Kinh Thiên không quá chắc chắn mở miệng nói: "Nếu tôi thật sự giao Hồng thị cho cô, cô có thể thả tôi sao?"
"Ông cứ nói đi?" Mộc Vân Phong hỏi ngược một câu, dao găm trên tay dời đi một chút. Hiện tại cô phải cho Hồng Kinh Thiên chút hi vọng, bằng không nói không chừng bây giờ lão già này có thể chó cùng rứt giậu nữa.
"Được, tôi đồng ý với cô." Trầm ngâm một hồi, cảm thấy sát khí trên người Mộc Vân Phong không còn nặng nề nữa, cuối cùng Hồng Kinh Thiên gật đầu đồng ý.
Mộc Vân Phong thu dao lại, dứt khoát gãy gọn đánh một quyền lên cổ Hồng Kinh Thiên, đánh cho ông ta ngất đi. Vừa rồi Mộc Vân Phong nén lại không được giết Hồng Kinh Thiên, nhưng nghĩ lại hãy để cho lão ta từ từ trả món nợ này, Hồng thị coi như là thu lãi.
Huống chi Mộc Vân Phong còn muốn lấy được tin tức về người ẩn phía sau từ trong miệng lão. Cho nên xoay chuyển mà bỏ qua cho lão già này, trước hết để cho lão ta nếm mùi đau khổ, đợi đến khi lão không còn giá trị lợi dụng, dùng một dao nữa kết liễu lão ta.
Bên kia, Hồng Thanh đang phân phó cho thuộc hạ châm lửa, hoàn toàn không biết gì về chuyện đã xảy ra bên này, cũng không biết lão đại của mình đã bị uy hiếp. Bọn họ còn tưởng rằng Hồng Kinh Thiên đang ở trong xe chờ bọn họ hoàn thành nhiệm vụ rồi cùng nhau trở về.
Sắp xếp xong, cầm trong tay kíp nổ hẹn giờ, nhìn đường dây thuốc nổ nối đuôi chạy về phía trước, người của Hồng bang nhanh chóng rời đi. Bọn họ phải chạy đến phạm vi an toàn, không ai muốn mình bị phát nổ cả.
Người của Hồng bang cách càng lúc càng xa, dây nổ cách ngôi nhà của Hồng Bưu càng ngày càng gần. Hồng Thanh đứng ở đằng xa với vẻ mặt chờ mong, nếu như hoàn thành nhiệm vụ lần này, có lẽ lão đại sẽ để anh ta thay thế vị trí của Hồng Bưu.
Nghĩ tới khả năng này, trên mặt Hồng Thanh thoáng qua một tia phấn khởi và mong đợi. Đúng là anh ta đã dòm ngó vị trí đó của Hồng Bưu từ lâu rồi, nhưng mà vẫn bị Hồng Bưu đè ép, dù anh ta là thân tín của Hồng Kinh Thiên nhưng cũng chỉ có thể làm thuộc hạ của Hồng Bưu, điều này khiến trong lòng anh ta luôn khó chịu, nhưng không biểu hiện ra.
Chỉ vì Hồng Kinh Thiên bảo anh ta nhẫn nhịn, hứa hẹn rằng chỉ cần anh ta nắm được điểm yếu của Hồng Bưu thì sẽ để cho anh ta thay thế vị trí của Hồng Bưu. Cho nên mấy năm qua anh ta vẫn cẩn thận tỉ mỉ ở bên cạnh Hồng Bưu, cố gắng tìm ra chút khuyết điểm của Hồng Bưu để sau đó chiếm ngôi.
Nhưng dù sao Hồng Bưu này cũng không phải là đèn cạn dầu, mấy năm nay anh ta hoàn toàn không tìm được sơ hở gì, hoàn toàn không tấn công được. Cho nên Hồng Thanh chỉ có thể làm cá theo đuôi Hồng Bưu, điều này khiến anh ta rất khó chịu.
Hồng Thanh một mực nghĩ làm sao để giết chết Hồng Bưu, vừa hay hôm nay chính là cơ hội. Cho nên anh ta nhất định phải nắm chắc cơ hội để mình có thể chiếm ngôi này.
Nhưng mà, lúc ánh mắt Hồng Thanh đang mong chờ, tia lửa khẩn cấp đột nhiên ngừng lại khi còn cách ngôi nhà hai ba mét, sau đó từ từ dập tắt.
"Sao lại thế này?" Giọng của Hồng Thanh rất tệ, ai cũng có thể nghe nghe ra được giọng điệu hưng sư vấn tội (*).
(*) Hưng sư vấn tội: nghĩa là phát động quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và xử lý đối thủ.
"Không biết." Vẻ mặt của mấy người châm lửa cũng đầy vẻ khó hiểu, đối với chuyện lửa cháy đến nửa đường tắt ngóm thì vẻ mặt mờ mịt.
"Đi xem đi." Hồng Thanh phân phó một tiếng, lập tức có một người chạy về phía tia lửa đã tắt. Chạy đến nơi, ngồi xổm xuống, bật bật lửa soi trên mặt đất, nhìn thấy đường dây kíp nổ kia đã bị người khác cắt đứt ngang rồi.
Sau khi kinh hãi, chuẩn bị lên tiếng báo nguy, nhưng không ngờ có ánh sáng sắc bén lóe lên, còn chưa kịp phát ra tiếng, chưa kịp nhìn rõ người thì đã ngã trên mặt đất, phát ra tiếng trầm đục.
Từ phía xa đôi mắt Hồng Thanh nhìn chằm chằm về hướng đó, đợi cả buổi, thấy đối phương cũng không có phản ứng, thậm chí ngay cả giọng nói cũng không cất lên.
Không biết vì sao có một sự bất an bắt đầu nảy sinh trong lòng anh ta, vì vậy nói với người bên cạnh: "Cậu đi xem thử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Người bên cạnh thấy người lúc nãy đi rồi vẫn chưa trở về, biết rằng lành ít dữ nhiều, đang suy nghĩ làm sao để rời khỏi cái chỗ quỷ quái này, nhưng không ngờ đúng lúc bị Hồng Thanh gọi đi. Đành phải kiên trì đến cùng, vì vậy bất đắc dĩ đi về phía người nọ.
Đến nơi, lại không thấy người, không nhịn được nói thầm trong lòng: chẳng lẽ anh ta bỏ chạy rồi sao? Vì vậy xoay người nhìn về phía Hồng Thanh, lại nhìn thử khắp nơi, tìm hướng xoay người rời đi.
Anh ta là người thức thời, cho dù bỏ chạy, chỉ cần không bị đám Hồng Thanh bắt được là tốt rồi. Nhưng lại không ngờ anh ta vừa đi hai bước, dưới chân bị một thứ gì đó quấn ngã, ngã ngồi trên mặt đất.
"Thứ gì đó, lại dám cản đường đi của ông à." Nhấc chân muốn đá vào vật gì đã quấn mình, lúc đụng phải vật đó thì rụt trở về. Sao mà anh ta cảm thấy vật kia rất mềm mại, hình như là một người.
Nghĩ tới đây, người đàn ông từ từ đứng lên. Tiến gần đến vật đã quấn ngã mình, cúi đầu nhìn thấy thì giật nảy người, suýt chút nữa kêu thành tiếng, nhưng mạnh mẽ bịt kín miệng mình. Sau đó lảo đảo đứng dậy, chạy về phía Hồng Thanh.
Đột nhiên nhìn thấy anh em đồng đội của mình chết rồi, anh ta đã sớm quên mất ý định chạy trốn, anh ta chỉ nghĩ tới tìm Hồng Thanh, chỉ nghĩ rằng đến bên cạnh Hồng Thanh mới chính là an toàn.
"Xảy ra chuyện gì?" Hồng Thanh thấy người lảo đảo chạy về phía mình, sắc mặt âm trầm, không cần nghĩ anh ta cũng có thể biết đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
"Cậu ta, cậu ta, cậu ta đã chết rồi." Người đàn ông chỉ tay về phía lúc nãy, vừa áp sát vào bên cạnh Hồng Thanh.
"Chết rồi." Hồng Thanh vừa nghe, quả thật y như anh nghĩ, mặt trầm xuống. Xoay người rời đi, nhiệm vụ lần này bị hẫng, hiện tại chỉ có thể trở lại bên cạnh Hồng Kinh Thiên, trở về thương lượng lại xem làm thế nào.
Về phần cái người đã chết kia, Hồng Thanh biết nhất định là đám Hồng Bưu đã phát hiện động tĩnh của phía mình, cho nên giết người diệt khẩu. Hồng Bưu này thật đúng không phải là loại tinh thông bình thường, bọn họ vốn định đến tập kích bất ngờ, lại không ngờ người ta đã sớm tính toán xong là mình sẽ đến, sau đó trở lại đánh tan từng cái một.
Phá vỡ từng cái một xoay chuyển cục diện, trong lòng Hồng Thanh thầm than không ổn. Nếu đám Hồng Bưu có chuẩn bị, như vậy bây giờ Hồng Kinh Thiên có thể cũng rơi vào trong tay đối phương rồi.
Hồng Thanh đột nhiên dừng lại, ra dấu với mấy người ở bên cạnh mình, sau đó đưa tay lên bên hông, lấy súng ra, từ từ đến gần chỗ bọn họ dừng xe lúc nãy.
Căng thẳng, sợ hãi khiến cho tinh thần của đám người ở bên cạnh Hồng Thanh bị kéo căng, bọn họ vây quanh bên cạnh Hồng Thanh áp sát chiếc xe. Mỗi một bước đi là lòng của bọn họ đều run rẩy, đều sợ hãi. Nóng lòng mong muốn thoát khỏi bầu
không khí này, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt u ám trầm mặc của Hồng Thanh thì chỉ có thể nhắm mắt tiến lên.
Đột nhiên, bóng đen chợt lóe trong bóng đêm, người đi ở cuối cùng chỉ kịp “a” lên một tiếng, người đã ngã trên mặt đất.
"Là ai?" Phía sau khác thường, khiến cho mấy người đang tiến lên nhất thời dừng lại, xoay người lại phát hiện đồng đội của mình đã ngã trên mặt đất.
Thấy đồng đội đột nhiên chết đi, trong lòng của đám người Hồng bang run lên, đều ở đây lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình lúc nào thì sẽ không còn nữa, cũng ra sức áp sát về phía trước, không ai muốn rớt lại phía sau chút nào.
Nhưng vào lúc này, truyền đến một tiếng kêu đau đớn, một người đi tuốt ở đằng trước đã ngã xuống, khiến cho những bước chân mạnh mẽ tiến về phía trước chợt dừng ngay tại chỗ. Trong đó có người không chịu nổi rống to lên: "Là ai, là ai lén lút, có bản lãnh thì ra đây đi."
"Ha ha." Tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến, một bóng người lách ra từ sau chiếc xe, đứng trước mặt cả đám người, người này không phải Mộc Vân Phong thì là ai chứ?
Nhan sắc đẹp tuyệt ẩn trong màn đêm nhìn không rõ lắm, nhưng đường cong lung linh đó khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây biết cô gái trước mắt tuyệt đối là một người xinh đẹp.
"Cô là ai?" Có người đánh bạo hỏi, đa số mọi người sẽ buông lỏng cảnh giác với một người đẹp, mặc dù vừa rồi Mộc Vân Phong đã giết hai người anh em của bọn họ, nhưng giờ phút này trong mắt họ chỉ có một cô gái xinh đẹp như yêu tinh trong đêm.
Quyến rũ mê hoặc và xinh đẹp, phong tình vạn chủng.
Chỉ là một động tác vuốt tóc nhẹ nhàng, lại khiến cho người ta không nhịn được tưởng tượng ra muôn vàn cảnh tượng.
"Người đến lấy mạng các anh." Môi mỏng khẽ mở, lời nói lạnh lùng vang trong màn đêm tự dưng tăng thêm mấy phần lạnh lẽo, khiến cho đám người Hồng bang không nhịn được run rẩy.
"Muốn lấy mạng của chúng tôi, phải xem cô có bản lĩnh đó hay không." Hồng Thanh cũng là một nhân vật, lúc mọi người đều bị sắc đẹp Mộc Vân Phong làm cho mê mẩn, vẫn có thể nói ra như vậy, không đơn giản.
"Mọi người cùng nhau tiến lên." Hồng Thanh hô lên với đám anh em Hồng bang đang đứng đờ người ra, còn bản thân nhanh chóng bắt đầu tấn công Mộc Vân Phong.
Mặc dù anh ta là thư ký của Hồng Bưu, bản lĩnh cũng không kém, ít nhất anh ta là người giỏi nhất trong đám người này. Đám người Hồng bang nghe Hồng Thanh gào lên như vậy, cùng nhau phục hồi tinh thần lại. Thấy Mộc Vân Phong đang đánh nhau với Hồng Thanh, nhớ đến vừa rồi Mộc Vân Phong nói muốn giết bọn họ, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Mười mấy người cùng tiến lên, vây quanh Mộc Vân Phong để cho cô không thể nào thoát thân. Vì mạng sống, đám người Hồng bang liều mạng đánh.
Thấy cả đám người liều mạng, ánh mắt Mộc Vân Phong tối sầm lại, liếc nhìn Hồng Thanh đang lui về phía sau bởi vì đã có người khác xông lên trước, cô có suy tính ngau tức khắc.
Mộc Vân Phong nhìn thấu ý nghĩ của Hồng Thanh, biết rằng anh ta muốn thừa dịp lúc mọi người vây quanh mình thì chạy thoát thân. Nhưng Mộc Vân Phong lại không có ý định bỏ qua cho bất cứ người nào trong Hồng bang, giống như ban đầu Hồng bang không buông tha cho bất cứ người nào trong Thanh bang.
Cô muốn người của Hồng bang phải trả giá bằng máu, nợ máu chỉ có thể trả bằng máu. Lúc đầu cô muốn cho những người này sống lâu thêm một hai ngày, nhưng không ngờ đám người này vậy mà không thức thời, thậm chí ngay cả đêm khuya cũng chạy tới chịu chết, như vậy cũng đừng trách bọn họ không khách khí.
Nếu không phải bởi vì cô không yên tâm về Hồng Kinh Thiên, phái người của Ám Dạ âm thầm theo dõi, có lẽ Hồng Kinh Thiên đã thật sự đạt được ý đồ rồi. Ba người bọn họ chẳng ai ngờ sau khi Hồng Kinh Thiên trở lại đại bản doanh đã bị xóa sổ của mình rồi lại quay lại đây lần nữa.
Thật may là, người của Ám Dạ đưa tin tới kịp thời, mới để cho ba người bọn họ sớm phòng bị, bằng không thật đúng là sẽ bị Hồng Kinh Thiên giết đi.
Nhớ đến vừa rồi bọn họ ở trong phòng thấy đám người của Hồng bang đang đặt thuốc nổ, Mộc Vân Phong cũng căm tức. Sao cô có thể ngờ Hồng Kinh Thiên này lại hung ác như thế, lại mang theo nhiều thuốc nổ như vậy tới nổ chết ba người bọn họ.
Nếu như không phải sớm nhận được tin tức, nhiều thuốc nổ như vậy không chỉ có thể nổ tan nát ba người họ và ngôi nhà, ngay cả mấy ngôi nhà gần đó cũng sẽ bị liên lụy.
"Muốn chạy à, không dễ dàng như vậy." Cả người Mộc Vân Phong nhảy lên trên, không để ý tới những người khác trong Hồng bang nữa. Đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước, cô hiểu rõ hơn ai hết. Hiện tại Hồng Kinh đã bị cô đánh ngất xỉu, Hồng Thanh chính là người đứng đầu nhóm người này, chỉ cần giết anh ta, những người khác hoàn toàn không đáng kể.
Cô nhảy lên mấy lần, đạp lên đầu của đám người Hồng bang, bàn tay ngọc ngà chụp về phía Hồng Thanh. Ngay lúc đang lui về phía sau, Hồng Thanh cảm thấy luồng sát khí và áp lực truyền đến từ phía lưng, quyết định thật nhanh cả người lập tức bổ nhào xuống đất, vừa khéo tránh được một trảo của Mộc Vân Phong.
Lúc Hồng Thanh bổ nhào xuống đất, chân của Mộc Vân Phong cũng vừa chạm đất, nhấc chân mạnh mẽ đạp về phía Hồng Thanh, ép anh ta lăn người liên tục.
Mộc Vân Phong ép sát từng bước, khiến Hồng Thanh không thể không đứng dậy đánh nhau với cô. Hồng Thanh biết, nếu như mình vẫn nằm trên mặt đất, như vậy chân của Mộc Vân Phong sớm muộn cũng sẽ đạp lên lồng ngực anh.
Mộc Vân Phong thấy Hồng Thanh đột nhiên đứng lên, khóe miệng nhếch lên ý cười. Cô chờ chính là anh ta đứng lên, như vậy cô mới có thể tiến tới đánh anh ta.
Bên này Mộc Vân Phong đánh hăng say, Phượng Như Ảnh và Hồng Bưu cũng không rãnh rỗi. Mặc dù bọn họ cắt đứt kíp nổ rồi, nhưng không có nghĩa là mớ thuốc nổ này sẽ không nổ tung. Chỉ cần có lửa, thì cũng có thể nổ tung người và nhà cửa. Cho nên lúc này bọn họ đang xử lý mớ thuốc nổ kia.
Bởi vì thuốc nổ tương đối nhiều, hai người xử lý cũng phải mất một khoảng thời gian dài. Với lại vừa rồi Hồng Bưu còn ra tay giải quyết một người của Hồng bang, cho nên hơi chậm trễ một chút.
Phượng Như Ảnh và Hồng Bưu vừa cầm thuốc nổ chuyển vào tầng hầm của ngôi nhà, vừa chú ý Mộc Vân Phong ở bên này. Hai người cũng lo lắng cho cô, mặc dù hiện tại cô có rất ít đối thủ. Nhưng đối phương lại nhiều người hơn, nếu vẫn còn tiếp tục đánh như vậy, sớm muộn gì Mộc Vân Phong cũng bị thiệt thòi.
Hai người nhanh chóng chuyển thuốc nổ, đặt xuống cẩn thận. Mộc Vân Phong đã nói rồi, cô muốn dùng gậy ông đập lưng ông. Nếu không, bọn họ đã sớm phá hủy mớ thuốc nổ này rồi.
Bọn họ cũng không muốn giữ mối hiểm họa ngầm ở bên cạnh, nhất là ở trong nhà.
Bên này Mộc Vân Phong vừa đánh với Hồng Thanh không bao lâu, đám người Hồng bang bị cô bỏ qua bị Hồng Thanh hét một câu: "Tấn công cô ta từ phía sau." rối rít xoay đầu lại, tấn công Mộc Vân Phong từ phía sau.
"Hèn hạ." Mộc Vân Phong âm thầm mắng một tiếng, động tác trong tay không ngừng, một lòng thẳng đến Hồng Thanh.
Cô nhất định phải giết người đàn ông này.
Hồng Thanh thấy lời của mình có tác dụng, làm sao đấu với Mộc Vân Phong, anh ta vừa đánh vừa chạy. Mộc Vân Phong vốn muốn đuổi theo, lúc này đám người của Hồng bang lại vây cô lần nữa, vì vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồng Thanh chạy về phía chiếc xe.
"Đáng chết." Mộc Vân Phong thầm mắng một tiếng, vừa đọ sức với đám người của Hồng bang vừa cả giận nói: "Đám người ngu ngốc, trở thành con cờ mà người ta vứt bỏ còn không biết, người ta cũng chạy trốn rồi, các người vẫn còn ở đây vây lấy tôi, thật sự là vô cùng ngu xuẩn."
Giọng nói của Mộc Vân Phong không lớn, nhưng khiến cho đám người Hồng bang đang vây lấy cô nghe lọt vào tai, động tác trên tay hơi chần chờ. Có người tinh mắt vừa khéo nhìn thấy Hồng Thanh đang chạy về phía chiếc xe, vì vậy cũng không để ý tới Mộc Vân Phong nữa, lập tức nhấc chân chạy về phía Hồng Thanh.
Một người chạy, những người khác cũng chạy theo. Bọn họ cũng không muốn trở thành vật hy sinh, nếu Hồng Thanh đã chạy, bọn họ cũng sẽ không ngu ngốc ở lại chịu chết.
Cuối cùng đám người cũng không vây quanh mình nữa, Mộc Vân Phong nhẹ nhàng thở ra. Nhưng nhìn thấy Hồng Thanh đang tiến gần đến xe của Hồng Kinh Thiên thì sắc mặt trầm xuống. Vung tay, lấy ra một thanh dao găm sắc bén phóng về phía sau lưng Hồng Thanh.
Dao găm bay đi, Mộc Vân Phong cũng chạy theo như bay, hôm nay đừng ai mong chạy ra khỏi lòng bàn tay của cô.
Dao găm mạnh mẽ bay đi, đâm vào sau lưng Hồng Thanh, khiến cho động tác chạy đi của anh ta cứng lại, cả người gục xuống đất. Đau đớn truyền đến, Hồng vẻ mặt Hồng Thanh căm hận nhắm nghiền mắt.
Thấy mình ra tay trúng đích, biết Hồng Thanh cũng sẽ không chạy được nữa rồi. Lúc này Mộc Vân Phong mới bắt đầu dừng lại từ từ xử lý đám người của Hồng bang.
Bàn tay bay lượn, nơi đi qua từng người ngã xuống, cho đến khi chỉ còn lại một mình Mộc Vân Phong đứng trong bóng đêm. Cô mới vỗ tay một cái, chuẩn bị xoay người đi xem thử tên Hồng Thanh mới vừa bị cô phóng trúng một dao.
"Vân Phong, cẩn thận." "Tiểu Phong, cẩn thận." Hai tiếng hô to, cùng với một lực tác động, Mộc Vân Phong bị đẩy đi té lăn trên đất. Pằng một tiếng súng vang, Mộc Vân Phong chợt quay đầu lại, một bóng người từ từ ngã trên mặt đất.