Có thể làm cho Mộc Vân Phong không hiểu rõ chính là, sao đối phương cũng cảm thấy hứng thú với Lâm Phàm. Hơn nữa hình như không chỉ là cảm thấy hứng thú đơn giản như vậy, giống như là có phát sinh thù hận lớn với hắn ta vậy.
Phát sinh thù hận lớn, đợi chút, sao người này lại có phát sinh thù hận lớn với Lâm Phàm chứ. Nhưng bọn họ chính bình thường không xuất hiện cùng nhau nha. Theo tình báo của họ, Lâm Phàm cũng không có đắc tội với người này nha. Hơn nữa kể từ khi Lâm Phàm thoát khỏi Hồng bang thì vẫn rất cẩn thận cực kỳ cẩn thận.
Hành sự luôn luôn rất khiêm tốn.
Chẳng lẽ lúc hắn ở Hồng bang thì đã đắc tội với vị lão đại này? Mộc Vân Phong suy đoán. Nhưng tức thì lại lắc đầu, Lâm Phàm này cô hiểu rất rõ. Sau khi Thanh bang bị diệt, thời gian hắn ở Hồng bang cũng không lâu, cho nên cũng không thể đắc tội vị nhân vật lớn này.
"Lão đại, nói cho em biết đi, đối phương rốt cuộc là người nào, thậm chí có bản lĩnh bực này?" Hỏa nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Mộc Vân Phong, bộ dạng nếu chị không nói cho tôi biết, tôi sẽ không buông tay.
Bị Hỏa lắc như vậy, Mộc Vân Phong thu hồi suy nghĩ của mình, nhìn chém giết trong viện, nhàn nhạt phun ra hai chữ "Ảnh môn"
"Cái gì? Ảnh môn? Điều này sao có thể?" Hỏa vừa nghe câu trả lời của Mộc Vân Phong, thì cực kỳ kinh ngạc, thiếu chút nữa muốn kêu ra tiếng.
Ảnh môn này cô đã sớm nghe thấy, đây chính là một tổ chức hắc đạo rất lợi hại, ở trên giang hồ danh tiếng còn lớn hơn Hồng Nhan Các của họ.
Thời gian Ảnh môn thành lập nổi danh không khác lắm với Hồng Nhan Các của các cô, cũng là từ năm năm trước bắt đầu xuất hiện ở trong hắc đạo. Tin đồn Môn chủ của Ảnh môn, là một người con trai trẻ tuổi, lòng dạ độc ác, đối với kẻ địch cũng không nhân từ nương tay. Hơn nữa tác phong rất khắc nghiệt, chỉ cần người không phục hắn, lập tức sẽ bị hắn tiêu diệt.
Thủ đoạn sấm sét này, tàn nhẫn vô tình, thời gian 5 năm, khiến Ảnh môn nhảy một cái phát triển thành thế lực thuộc nhất nhì cả nước M. Làm cho cả hắc đạo đối với Ảnh môn nghe tin đã sợ mất mật, làm cho cả giới giang hồ đối
với bọn họ cũng nhẫn nhịn ba phần, thậm chí rất nhiều thế lực nhỏ dứt khoát quy thuận bọn họ.
Đối với một tổ chức đột nhiên xuất hiện ở thành phố A, xuất hiện ở một cái trấn nhỏ này, hơn nữa lại đối phó với một thế lực không phù hợp, điều này không khỏi làm cho người kinh ngạc và suy nghĩ sâu xa.
"Trên đời này không có chuyện gì là không thể." Mộc Vân Phong nghe được lời nói kinh ngạc của Hỏa, cũng không quay đầu lại mà thản nhiên nói.
Trên đời này luôn có một chuyện nhìn như không thể nào, nhưng lại xảy ra rất chân thật.
Cũng như hiện tại, đừng bảo là họ, chính là Lâm Phàm nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến mình lại chọc đến Ảnh môn mà người trên giang hồ nghe tin đã sợ mất mật, để cho bọn họ ra sức giết hắn.
Trong viện, thuộc hạ của Lâm Phàm từng người một ngã xuống, ngoại trừ tiếng kêu rên ngã xuống đất, ngay cả kêu cũng không kịp, chớ nói chi là ra tay.
Nhìn thế cục trong viện thiên về một bên, mắt của Mộc Vân Phong lóe lên. Thầm nghĩ: người này thật sự không tệ, lại biết người của các cô ít, giúp cô giải quyết xong nhiều người như vậy.
Tràn đầy nụ cười mà nhìn nhóm người kia giết hết người trong viện, sau đó từ từ đi vào trong nhà.
Mà lúc này trong phòng, không biết là tốc độ của người áo đen quá nhanh, hay là Lâm Phàm cùng với thuộc hạ của hắn quá kém, thế mà cũng không có phát giác người trong viện đã đi gặp Diêm Vương.
Người áo đen từ từ đến gần phòng của Lâm Phàm, mỗi một bước đi của bọn họ, thì có một thuộc hạ của Lâm Phàm ngã xuống. Tiếng ngã xuống đất nặng nề, vang lên từng phát từng phát.
"Chuyện gì xảy ra?" Lâm Phàm ở trong phòng rốt cuộc cũng nghe thấy bên ngoài hình như có gì đó không đúng, vì vậy lên tiếng dò hỏi.