Cậu cảm thấy cô gái trước mắt thật sự là làm cho người ta mờ mịt rồi, một lát xinh đẹp không gì sánh được, cười không ngớt, một lát giống như Tu La, khí lạnh bức người.
"Cậu nói xem?" Mộc Vân Phong nghe thấy lời nói của Ảnh Băng, thì thu hồi biểu tình khát máu trên mặt, lộ ra một nụ cười xinh đẹp nhìn cậu ta.
Ảnh Băng đang muốn nói chuyện, thì tiếng đánh nhau phía ngoài càng phát ra kịch liệt hơn.
Trong lòng Mộc Vân Phong quýnh lên, không để ý tới người trong phòng, vội vàng đi tới phía cửa. Nhưng cô vừa tới cửa, thì mấy người áo đen chợt hịên ra ngăn cản cô.
"Có ý gì?" Mộc Vân Phong nhìn người ngăn ở trước mình, trong lòng tức giận. Quay đầu nhìn về phía Phượng Như Ảnh, chờ giải thích của anh ta.
"Tôi nói rồi, đi vào dễ dàng, đi ra khó khăn." Lời nói nhẹ nhàng bay vào trong tai Mộc Vân Phong, khiến cho mặt cô liền biến sắc.
Người đàn ông này tới thật.
Tâm tư chuyển động, đồng thời tay nâng lên, tấn công tới người cản mình. Muốn giữ cô lại, cũng phải xem đối phương có bản lãnh hay không.
Mấy người ngăn Mộc Vân Phong, không ngờ cô nói đánh liền đánh, vội vàng giơ tay chống đỡ. Nhưng động tác vội vàng của bọn họ, sao lại là đối thủ của Mộc Vân Phong.
Mấy sát chiêu hạ xuống, người ngăn cô ngã xuống từng người một. Mộc Vân Phong rất dễ dàng đi ra khỏi cửa chính, đi ra cửa, cô vẫn không quên xoay người cho Phượng Như Ảnh một nụ cười xinh đẹp.
Nhưng, nụ cười của cô chưa thu hồi, thì một thanh âm đồng thời vang lên ở bên tai cô: "Muốn đi?" Quay đầu thì một bóng dáng cao lớn đứng ở trước mắt mình.
Nhìn Phượng Như Ảnh mới vừa rồi vẫn còn ở trong phòng, lúc này đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mình, trong mắt Mộc Vân Phong tràn đầy vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Thầm nghĩ trong lòng: tốc độ của người đàn ông này cũng quá nhanh đi. Từ trong nhà đến nơi ngoài cửa này ít nhất có mười mấy thước, mà anh ta lại ở trong chớp mắt làm được, đây rốt cuộc là tốc độ gì.
Phượng Như Ảnh vừa nhìn dáng vẻ kinh ngạc trên mặt Mộc Vân Phong, miệng hơi cong lên, vẫn là lần đầu tiên anh thấy cô gái này biến sắc.
Đột nhiên, anh cảm thấy thái độ lúc này của cô gái này so với nụ cười chết tiệt kia của cô ta vừa mắt hơn nhiều.
Mộc
Vân Phong thấy Phượng Như Ảnh đột nhiên xuất hiện, chỉ sửng sốt như thế một chút. Rất nhanh đã điều chỉnh tâm tình của mình, cười nói với anh ta: "Phượng Môn chủ muốn giữ tôi lại?"
"Cô cứ nói đi?" Phượng Như Ảnh lại nhìn thấy nụ cười chết tiệt kia xuất hiện trên mặt Mộc Vân Phong, khí lạnh trên người toát ra. Không có ai có thể sau khi chọc Ảnh môn của anh, lại còn có thể bình yên thoát thân.
Trước kia không có, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không có.
"Đã như vậy, thì chúng ta ở nơi này gặp nhau vậy." Mộc Vân Phong vừa nhìn thì biết là Phượng Như Ảnh nghiêm túc, cũng không nói nhảm với anh ta, tay vừa động, liền tấn công tới hướng anh ta.
Cao thủ tỷ thí, anh tới tôi đi. Sau mấy hiệp, hai bên cũng không chiếm được tiện nghi.
Mộc Vân Phong ăn mấy chưởng của Phượng Như Ảnh, Phượng Như Ảnh bị mấy quyền của Mộc Vân Phong.
Mà lúc lão đại hai bên giao chiến, thì chị em Hồng Nhan Các cùng mọi người của Ảnh môn cũng không có nhàn rỗi, hai bên giao chiến với nhau.
Những người áo đen kia của Ảnh môn, đang chống lại chị em Hồng Nhan Các, cũng không cảm thấy nhẹ nhõm. Mặc dù chị em Hồng Nhan Các không nhiều lắm, nhưng các cô ấy mỗi một người đều đã trải qua sự huấn luyện của Mộc Vân Phong, mặc dù bản lĩnh này so sánh lại không hơn Mộc Vân Phong, nhưng cũng không kém lắm. Cùng mấy thuộc hạ Ảnh môn được Phượng Như Ảnh huấn luyện qua, vừa lúc lực lượng ngang nhau.
Trong khoảng thời gian ngắn, lão đại đấu với lão đại, thuộc hạ đấu với thuộc hạ, tình trạng chiến đấu không được kịch liệt lắm.
Đang lúc hai bên quấn lấy, không ai nhường ai. Thì một tiếng oanh vang lên, khiến cho động tác của mọi người cũng hơi chậm lại, mắt không tự chủ mà nhìn về phía thanh âm phát ra.