Ai bảo lão đại của các cô chẳng những đoạt người từ trong tay Ảnh môn, lại còn giết người ở trước mặt của bọn họ, cái này không phải là đánh vào mặt của người ta sao.
Thử hỏi ai có thể dằn nổi cơn giận này chứ, đừng bảo là Ảnh môn, nếu như là họ đụng phải loại chuyện như vậy, tuyệt đối cũng sẽ không cho đối phương được yên.
"Đúng đấy, trở về chúng ta phải càng cố gắng huấn luyện thêm mới được, bằng không làm thế nào lăn lộn ở trên giang hồ chứ." Một chị em nghe lời nói của Hỏa, lập tức gật gật đầu.
Trước kia lúc họ làm nhiệm vụ, chưa bao giờ thất thủ, nên không khỏi có chút lâng lâng, cho rằng mình rất lợi hại. Hôm nay vừa so sánh với Ảnh môn, mới biết sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân. (Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn. Tương đương với câu tục ngữ "vỏ quít dầy có móng tay nhọn" hoặc "cao nhân đắc hữu cao nhân trị")
Mấy người của Ảnh môn tuyệt đối là đối thủ mạnh của họ, bàn về bản lĩnh, bọn họ và mình không phân cao thấp. Nếu như bàn về hợp tác, các chị em Hồng Nhan Các vẫn còn kém bọn họ một chút.
"Biết mình chưa đủ là tốt rồi, mặc dù bọn họ rất mạnh, nhưng chúng ta cũng không yếu." Nghe thấy lời nói của đám chị em, Mộc Vân Phong nói rất đúng trọng tâm.
Đúng vậy, Ảnh môn rất mạnh, cô thừa nhận. Bất luận là Phượng Như Ảnh hay là thuộc hạ của anh ta, đều không thể phủ nhận bọn họ là người mạnh.
Nhưng vậy thì sao? Hồng Nhan Các của họ cũng không tệ, các chị em của cô cũng không tệ. Mặc dù không thể thắng đối phương, nhưng ít ra có thể ngang nhau.
Nếu như tiếp tục đánh nữa, ai thua ai vẫn chưa biết đâu.
Bóng đêm bay lên, xe cũng bay theo. Rất nhanh các chị em Hồng Nhan Các đã trở về khu nhà, thấy thời gian đã sắp đến rạng sáng. Mộc Vân Phong nhìn chị em của mình, làm việc cả đêm mà cũng không lộ ra sắc mặt mỏi mệt, đối với các cô ấy lại tán thưởng thêm mấy phần.
Mặc dù như vậy, nhưng Mộc Vân Phong vẫn bảo các cô ấy đi nghỉ ngơi, chỉ có nghỉ ngơi tốt thì mới có thể làm việc tốt. Đám chị em nói chúc ngủ ngon với Mộc Vân Phong, sau đó rời khỏi phòng khách.
Bỗng chốc phòng khách có vẻ trống rỗng, Mộc Vân Phong ngồi một mình ở trên ghế sa lon, không biết đang nghĩ cái gì.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Hỏa bưng hai tách cà phê đi tới trước mặt cô,
nhìn vẻ mặt của Mộc Vân Phong suy nghĩ sâu xa thì quan tâm hỏi: "Phong, có tâm sự?"
"Cậu còn chưa ngủ?" Mộc Vân Phong nhận lấy cà phê trên tay Hỏa khẽ nhấp một ngụm, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt quan tâm của cô ấy.
Bỗng có một dòng nước ấm áp chảy từ từ vào trong lòng của Mộc Vân Phong, cà phê thơm ngon vào miệng mang cho cô một loại thưởng thức ở trên đầu lưỡi, khiến cô từ từ nhắm nghiền hai mắt, cảm nhận mùi vị thơm nguyên chất này.
"Hỏa, tay nghề pha coffee của cậu càng ngày càng tốt đó." Một lúc lâu, Mộc Vân Phong từ từ mở mắt ra, nhìn Hỏa trên ghế sa lon đối diện, tràn đầy tán thưởng.
"Chị thích là tốt rồi." Hỏa mỉm cười và nói, nhìn lão đại của mình, trong lòng lại âm thầm lo lắng. Từ lúc giết Lâm Phàm rồi, trên đường trở về thì cô phát giác cảm xúc của Mộc Vân Phong có chút không bình thường, lúc này lại càng như thế.
Nhưng Mộc Vân Phong không nói, cô cũng không tiện hỏi, huống chi mới vừa rồi lại bị lão đại dời đề tài đi. Hiện tại điều duy nhất cô có thể làm chính là ở nơi này cùng với Mộc Vân Phong, nói cho cô ấy biết mình đang tồn tại.
"Hỏa, ngày mai cậu đi điều tra một chút tư liệu về Phượng Như Ảnh, xem có phát hiện gì không." Nhớ tới người đàn ông lạnh lùng tàn khốc đó, trong mắt Mộc Vân Phong lóe lên một chút thâm trầm.
Người đàn ông này thật sự không đơn giản, trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này chắc chắn có quan hệ với Thanh bang, mặc kệ là hôm qua anh ta xuống tay với Lâm Phàm, còn có roi da này, cùng với phương pháp trừng phạt phản đồ hoặc là phạm sai lầm của Thanh bang, anh ta đều biết rất rõ ràng.
"Phong, chị là hoài nghi......" Hỏa vừa nghe lời nói của Mộc Vân Phong, thì nghĩ tới Ảnh môn đột nhiên xuất hiện ở Trấn Phong Lâm tuyệt đối không phải là tình cờ. Hơn nữa mục đích rất rõ ràng, anh ta và họ đều giống nhau chính là nhằm vào Lâm Phàm.