Hôm nay mọi người của Thanh bang bị vây, thật đúng là đi vào dễ dàng đi ra khó khăn. Đây chính là cơ hội ông chờ đã lâu mới chờ đựơc, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Về phần đối phương mắng to, ông cũng không thèm để ý, bởi vì mắng cũng không phải là mình. Mặc dù Lâm Phàm quy thuận mình, nhưng nói trắng ra chính là một con chó, còn là một con chó ăn không quen. Lần này nếu như không phải là vì lật lại Thanh bang, ông làm sao sẽ lưu lại thứ người như thế.
Lại nói, ông thật là có chút xót xa cho Mộc Đồ, nuôi mấy chục năm, cũng không có nuôi dữơng tốt. Lại nuôi ra cái loại ngừơi vong ân phụ nghĩa.
“Khiến Hồng bang chủ chê cười.” Mộc Đồ đối mặt với giễu cợt của Hồng Kinh Thiên, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi tay đã siết thật chặt, thậm chí ngay cả móng tay đâm sâu vào trong thịt, cũng không cảm thấy đau đớn. Trong lòng tuy lửa giận rất lớn nhưng cũng không thể phát tác được.
Bọn họ bây giờ là người thua, ông phải tỉnh táo, như vậy có lẽ còn có một đường sống, nếu không, không chỉ có ông, mà cả Thanh bang đều phải chôn vùi ở chỗ này.
“Lại nói Hồng mỗ thật sự là phải cảm tạ Mộc Bang chủ, nếu như không phải là anh dạy ra đứa con nuôi tốt, chúng tôi sao có thể dễ dàng dẫn cho anh cắn câu như vậy, hơn nữa còn mang đến một phần lớn của Thanh bang.” “Mọi người nói có đúng hay không?” Nghe được lời nói của Hồng Kinh Thiên, mọi người của Hồng bang nhất thời nở nụ cười rền vang, những ngừơi của Thanh bang giận đến mức nổi trận lôi đình.
“Tao liều mạng với tụi bây.” Mộc Vũ nghe được lời cười nhạo của đối phương, cũng không còn nhịn được nữa, tóc dựng lên. Nâng súng bắn tới phía Lâm Phàm.
Hôm nay hắn nhất định phải tự tay giết cái tên kiêu ngạo này.
“Phanh ’” Một tiếng súng vang lên, đạn xuyên qua từ bên người Lâm Phàm, bắn vào trong vách tường đối diện.
“Bảo vệ Bang chủ.” Nghe tiếng súng vang lên, người bên cạnh Hồng Kinh Thiên lập tức nhào tới bên ông ta, bảo vệ ông ta đi thẳng vào trong phòng bên cạnh.
Những họng súng khác nhắm ngay Mộc Vũ bắn
thẳng đến. Đạn gào thét tới, Mộc Vũ đưa tay che chở Mộc Đồ nằm trên đất, sau đó lăn lộn, lăn sang một bên. Súng trên tay cũng không có nhàn rỗi, bắn tới phía người của đối phương.
“Bang chủ, bảo các anh em bảo vệ ngài rút lui trước, tôi cản ở phía sau.” Mộc Vũ liên tục bắn mấy phát, tranh thủ nói với Mộc Đồ ở bên cạnh.
“Các anh em, bảo vệ Bang chủ rút lui trước.” Một tiếng này, là nói với đám anh em ở gần Mộc Đồ.
Trước mắt tình huống này, dữ nhiều lành ít. Nhưng mặc kệ như thế nào, bọn họ cũng phải thử một lần, nhất định phải che chở cho Bang chủ rút lui ra khỏi đây. Chỉ cần Bang chủ sống, thì Thanh bang cũng sống.
“Mọi người cùng nhau rút lui.” Mộc Đồ nổ hai phát súng về phía người của Hồng bang, từng bước từng bước, liên tục ngã hai người. Sau đó Mộc Đồ liếc nhìn rồi trầm giọng nói.
Là ông khinh thường, mới để cho các anh em rơi vào bao vây của kẻ địch, hiện tại ông làm sao có thể bỏ các anh em của mình lại mà chạy trối chết chứ. Đó cũng không phải là phong cách của Mộc Đồ ông, muốn sống cùng nhau sống, muốn chết thì cùng chết.
Hôm nay cho dù chết ở chỗ này, ông cũng sẽ không thoát đi một mình, đó là kiêu ngạo của ông.
“Bang chủ, giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi đốt. Ngài là hi vọng của Thanh bang chúng ta, ngài sống, Thanh bang sống.” Nghe thấy phân phó của Mộc Vũ, mấy anh em Thanh bang đi tới, mang Mộc Đồ đi. Bang chủ là hi vọng của Thanh bang, bọn họ có thể chết, nhưng Bang chủ nhất định không thể có chuyện.
“Muốn đi, không dễ dàng như vậy.” Trong bóng đêm một thanh âm như Tu La đột nhiên vang lên, làm cho không người nào là không rùng mình. Những người của Thanh bang quay đầu nhìn lại, Hồng Bưu mang theo mấy người chặn đường lui duy nhất bọn họ.