Không chỉ có phát báo động, mà còn khiến cho nhân viên bảo vệ biết có người xông vào, đồng thời cũng khởi động chốt mở giấu vũ khí chung quanh đây.
Anh dám cam đoan, nếu như mới vừa rồi anh không giữ chặt Mộc Vân Phong, chỉ cần cô ấy đi lên trước hai bước nữa, như vậy những viên đạn kia bắn ra tuyệt đối có thể bắn cô ấy thành tổ ong vò vẽ.
Anh vẫn biết Hồng thị hoặc nói là thế lực của Hồng bang ở thành phố B này rất lớn, lại không nghĩ rằng trình độ cao như thế. Lại dám công khai bày súng ống ở chung quanh sảnh triển lãm này.
Vốn là tối nay anh có thể nhìn cô gái xảo quyệt này chết ở trước mặt mình, cũng không biết tại sao ở khoảnh khắc cô ấy xông ra thì đã giữ cô ấy lại.
Phượng Như Ảnh nghĩ đến mình lại mềm lòng, lại bị cô gái này ảnh hưởng, thì lập tức lạnh xuống, cũng không đợi Mộc Vân Phong nữa, mà chạy về phía trước một mình.
Mộc Vân Phong thấy Phượng Như Ảnh buông tay của mình ra rồi chạy thẳng về phía trước, cảm thấy cơn giận của anh ta, trong lòng có hơi khó hiểu, nhưng vừa nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, lại không dừng lại, thì lập tức mở bước chân ra điên cuồng đuổi theo Phượng Như Ảnh.
Mộc Vân Phong biết, nếu Phượng Như Ảnh ngay cả chuyện kín đáo như vậy cũng biết, có thể ở thời điểm nguy cấp nhất kéo cô, cứu cô một mạng, vậy nhất định anh ta rất hiểu rõ bố trí gần đây của sảnh triển lãm này.
Ít nhất anh ta có thể hiểu rõ hơn mình, cho nên trực giác nói cho cô biết đi theo Phượng Như Ảnh là chính xác không sai, người đàn ông này tuyệt đối có thể phá vòng vây đi ra ngoài.
Nhân viên bảo vệ nhà triển lãm nghe thấy còi báo động, thì vội vã chạy tới. Bọn họ làm thế nào cũng không ngờ đến cách buổi bán đấu giá còn tới một tuần lễ, thì liên tục có người dán mắt vào bảo bối bên trong sảnh triển lãm này.
Có lúc bọn họ cũng thấy khó hiểu, tại sao ông chủ lại muốn triển lãm trước khi bán đấu giá, làm cho thần kinh nhân viên bảo vệ bọn họ ngày ngày căng thẳng, ngay cả ngủ cũng là mở mắt.
Chính là sợ bảo bối trong sảnh triển lãm này bị người ta cố tình ăn trộm đi. Mặc dù bọn họ
cũng biết gần sảnh triển lãm này và trong phòng triển lãm bố trí không ít báo động và cơ quan.
Nhưng vậy thì có ích lợi gì, chỉ có những người không sợ chết, người ham bảo bối mới đến đây thôi.
Vậy mà, bảo bối này mới triển lãm chưa tới hai ngày, thì đã có bốn năm nhóm người đến trước dò đường hoặc trộm vật rồi. Tính cả hôm nay thì nhóm này là nhóm người thứ sáu.
Nhân viên bảo vệ đã thấy phương hướng hai người trốn chạy, vừa nói với đồng nghiệp mình, vừa đuổi theo hướng hai người.
Nhất thời thanh âm vô tuyến điện chung quanh sảnh triển lãm thay nhau hòa âm, vang vọng ở trong bóng đêm.
Tiếng động ở sảnh triển lãm Hồng Vũ, cũng đồng thời đưa tới cái nhìn thẳng của ngành công an thành phố B. Mặc dù Hồng thị là do Hắc bang chuyển loại hình mà đến, bên trong là đen tối, nhưng mặt ngoài lại là trắng, cho nên bọn họ không thể bỏ mặc chuyện này.
Huống chi lần này bán đấu giá và triển lãm được ông chủ Hồng thị chi phí, lại còn hứa quyên góp một phần cho thành phố để tham gia kiến nghị.
Cứ như vậy, cho dù không phải nhìn ở vị trí ông trùm Hồng thị, thấy tiền nể mặt, người của cục công an cũng không thể không tham gia.
Huống chi chuyện xảy ra, một hai giây đầu tiên phải xử lý của thành phố B là gọi điện thoại cho cục công an thành phố B.
Vì vậy trong khoảng thời gian ngắn, còi cảnh sát gào thét, kêu dài không nghỉ đi về phía nhà triển lãm Hồng Vũ.
"Hồng thị không hổ là ông trùm thành phố B, ngay cả cục công an thành phố cũng hành động." Phượng Như Ảnh nghe thấy tiếng còi cảnh sát càng ngày càng gần thì chạy nhanh hơn. Vừa nghĩ vừa tăng nhanh bước chân.
Mộc Vân Phong ở sau lưng Phượng Như Ảnh, nhìn Phượng Như Ảnh phía trước mặt càng chạy càng nhanh, vừa thở hổn hển vừa oán thầm ở trong lòng.