Sở dĩ hiện tại không ngả bài với cô là bởi vì bọn họ chưa tìm được chứng cớ hoặc bọn họ còn chưa xác nhận được thân phận của Mộc Vân Phong, còn đang trong giai đoạn hoài nghi, một khi xác nhận được thân phận của Mộc Vân Phong, như vậy đối với cô không phải là giam lỏng nữa, mà thật sự nhốt vào nhà tù.
Mộc Vân Phong điều chỉnh tâm tình của mình lại, cố gắng hết sức làm cho mặt mình cười lên xinh đẹp một chút, sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.
Cánh cửa vang lên, hai người đứng ngoài cửa lập tức xoay đầu lại nhìn Mộc Vân Phong, một người trong đó hỏi: "Cô muốn làm gì?"
"Đại ca không cần nghiêm túc như vậy chứ, tôi chỉ muốn đến phòng vệ sinh mà thôi." Mộc Vân Phong trưng ra khuôn mặt tươi cười, đôi mắt sáng ngời đẹp đẽ động lòng người nhìn tên gác cửa.
"Phòng vệ sinh ở trong phòng có đó, không cần phải ra ngoài." Ai biết được người nọ hoàn toàn không bị mua chuộc bởi dáng vẻ của Mộc Vân Phong, thái độ vẫn là một bộ dạng lạnh lùng như cũ, chưa từng thay đổi.
Thấy hai tên đàn ông không thèm nhìn tới mình, Mộc Vân Phong bực mình một hồi, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài mặt. Bây giờ là người ở dưới mái hiên, lúc nào nên cúi đầu thì lập tức cúi đầu.
Chỉ thấy Mộc Vân Phong xoay động tròng mắt, dùng một giọng điệu lấy lòng nói "Đại ca, trong phòng này quá buồn bực, tôi muốn ra ngoài dạo một chút." Vừa nói vừa làm ra vẻ mặt đáng thương, ánh mắt nhấp nha nhấp nháy, bộ dạng giống như có rất nhiều uất ức.
Tuy nhiên, hai người đàn ông ngoài cửa rõ ràng là người không thương hoa tiếc ngọc, vẫn lạnh giọng trả lời: "Buồn bực thì cô có thể mở cửa sổ hoặc là xem ti vi."
"Nhưng mà…" Mộc Vân Phong không cam tâm mở miệng lần nữa, nhưng hai người đàn ông này không thèm quan tâm đến lý lẽ, chỉ làm động tác xin mời với cô.
Mộc Vân Phong không còn cách nào khác, đành phải lui vào trong phòng, lúc đóng cửa không quên phát tiết cơn giận của mình, đóng cửa phòng lại một cái rầm.
Bước vào phòng, Mộc Vân Phong cẩn thận quan sát căn phòng này, lúc đầu cô còn chưa phát hiện, phòng bệnh này lại không phải phòng bệnh bình thường, trong phòng ti vi ghế sô pha cái gì cũng có.
Xem ra Hồng Bưu đã thu xếp cho cô ở trong phòng bệnh cao cấp, chính là để giám sát cô tốt hơn, để đề phòng cô chạy trốn.
"Thật là tên đàn ông đáng chết." Mộc Vân Phong âm thầm mắng, đứng dậy
đi tới trước cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, nhìn ra ngoài.
Mới vừa nhìn, Mộc Vân Phong hết sức thất vọng, làm sao cô cũng không ngờ rằng mình ở lầu trên cùng. Vốn đang nghĩ xem có thể chạy trốn từ đường cửa sổ hay không, lại không nghĩ rằng tên đàn ông chết tiệt Hồng Bưu đã sớm tính đến điểm này, cho nên thu xếp cho cô ở tầng cao nhất.
Mộc Vân Phong liếc mắt nhìn khoảng cách, từ mặt đất đến tầng lầu cô ở ít nhất là hai mươi tầng, cao như vậy cho dù khả năng của cô có khá hơn nữa cũng không xuống được.
"Tên khốn kiếp chết tiệt." Mộc Vân Phong vừa mắng Hồng Bưu vừa tức giận kéo rèm cửa sổ lại. Bây giờ cô giống như là con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, muốn đi ra ngoài chỉ có một chữ “khó”.
Trừ khi Hồng Bưu để cho cô ra ngoài, hoặc là đem theo cô ra ngoài, bằng không cô hoàn toàn không ra được. Ngoài cửa nhiều người canh chừng cô như vậy, cô một quyền khó địch lại bốn tên, huống chi bên ngoài không chỉ có bốn tên thôi đâu.
Về sau, nếu cô muốn đi ra ngoài, thì phải nghĩ biện pháp khác.
Rốt cuộc là dùng biện pháp gì đây? Mộc Vân Phong trầm tư, uy hiếp Hồng Thanh? Không được, Hồng Bưu chưa chắc sẽ vì Hồng Thanh là thủ hạ của anh ta mà buông tha cho cô.
Dùng con ruồi trượt xuống từ cửa sổ? Đáng tiếc không có con ruồi (Chỗ này mình không hiểu dùng con ruồi là sao luôn, nhưng bản raw là con ruồi nên mình để như vậy.), tầng hai mươi quá cao cô tính dùng ga trải giường trượt xuống, cũng không đủ dài. Huống chi cái ga trải giường dùng làm dây thừng cũng chưa chắc có thể chịu được trọng lượng của cô.
Cái này không được, cái kia cũng không được, rốt cuộc là làm sao ra ngoài đây? Mộc Vân Phong ngã lên trên giường, thật rối rắm.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa truyền đến. Cửa nhẹ nhàng mở ra, đến khi thấy rõ người tới trong mắt Mộc Vân Phong sáng lên, cô biết làm sao đi ra ngoài rồi.