Editor: Thơ Thơ
Đại trạch Nhà họ Tuyết.
“Nhị tiểu thư.”
“Nhị tiểu thư, cô đã trở lại hả?” Tuyết Phỉ Nhi vừa thấy Hoàng Phủ Minh xong liền nôn nóng lộn trở về nhà mẹ đẻ.
“mẹ tôi đâu?”
“Phu nhân đang ở thư phòng.”
“Tôi đã biết.” Có được đáp án, Tuyết Phỉ Nhi bước nhanh về phía thư phòng.
“Mẹ!!!” Cao hứng phấn chấn đẩy cửa thư phòng ra.
Địch Mạn Lị buông quyển sách trên tay, rất trách cứ nói: “nha đầu này, thật là càng ngày càng không quy củ, tiến vào, cũng không biết gõ cửa sao?”
“Mẹ, con rất cao hứng, cho nên mới……”
“Hừ, mẹ liền biết con đắc ý vênh váo. Tới…… Nói ‘ thành quả ’ hôm nay của con đi!” Nói xong, Địch Mạn Lị đứng dậy, mỉm cười đóng cửa thư phòng lại.
Tuyết Phỉ Nhi đem chuyện gặp qua Hoàng Phủ Minh một năm một mười miêu tả cho Địch Mạn Lị nghe. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Vừa nói xong, cô quơ chân múa tay liền ôm lấy Địch Mạn Lị: “Mẹ, mẹ thật là quá lợi hại, vậy mà bị mẹ phát hiện Mộ tướng quân lấy người tập đoàn trinh thám zero đi tra xét chuyện này.”
Từ trước đến nay tập đoàn trinh thám zero đều là trinh thám của quân đội hiệu lực với Quân Khu Bạch Hổ, mỗi thành viên công tác ở bên trong tập đoàn đều giữ kín như bưng, nhưng……
Trùng hợp chính là!
Trinh thám nhận được Mộ Thần Hiên ủy thác cố tình chính là thân tín nhà mẹ đẻ Địch Mạn Lị!!
“Mẹ của con chính là phí sức lực chín trâu hai hổ mới tra xét ra tin tức này, không phải con không biết miệng tập đoàn zero kia có bao nhiêu nghiêm!!”
“Hắc hắc, con biết, con biết, mẹ, vất vả.” Tuyết Phỉ Nhi ra vẻ thông minh mát xa lên bả vai mẹ: “Nói thật, lần này, nếu không phải mẹ phát hiện sớm, một khi bị trinh thám tra ra được Tuyết Vi chính là người xuất hiện ở phòng khách sạn, lần này xác định vững chắc con liền bị loại trừ!”
Sau khi Địch Mạn Lị biết được tin tức này cũng một phen toát mồ hôi lạnh.
“Hừ, thật là không nghĩ tới, trên đời này sẽ có chuyện trùng hợp như vậy, lần đầu tiên của Tuyết Vi thế nhưng cho Hoàng Phủ Quân Trường hả??”
“Đúng vậy, tiện nhân Tuyết Vi kia từ trước đến nay vận khí đều đặc biệt tốt. Bất quá…… vận khí tốtcũng đánh không lại người xoay chuyển!! Cái gọi là, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên!!” Thơ_Thơ_diendanlequydon
Đã từng, Tuyết Vi có thể xoay ngược lại vị trí nguy hiểm bản thân, đều là quyền thế nhà mẹ đẻ Địch Mạn Lị liên tiếp chèn ép cô xuống dưới, mới đưa đến Tuyết Vi đánh trận nào thua trận đó.
Cho nên, Địch Mạn Lị vẫn luôn thực sợ hãi Tuyết Vi có một chút quyền lợi nơi tay!!
“Yên tâm, Phỉ Nhi, chuyện này xem như cơ bản có thể củng cố địa vị con ở Nhà họ Hoàng Phủ. Như vậy, chúng ta cũng không cần bận tâm Tuyết Vi nắm giữ chuyện con chữa trị màng trinh.”
Chuyện này nháo ra, đối với đôi mẹ con này không thể nghi ngờ là chuyện tốt, nhất tiễn hạ song điêu.
Thứ nhất, cản trở cảm tình Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh phát triển, thay thế Tuyết Phỉ Nhi kéo Hoàng Phủ Minh vào quan hệ; thứ hai, chuyện Tuyết Phỉ Nhi không phải xử nữ cũng có một biện pháp giải quyết.
“Ha, đúng vậy. Bất quá, con cảm thấy con cũng rất thông minh.” Tuyết Phỉ Nhi đắc ý dào dạt nở nụ cười.
“Như thế nào?”
“lúc sớm, Hoàng Phủ Quân Trường hỏi qua con về chuyện Diệp Triết Hạo. Lúc ấy, con tưởng Tuyết Vi nói với anh ta cái gì, vì thế linh cơ vừa động, liền nói cho anh, Diệp Triết Hạo là bạn trai con. Bây giờ kết hợp chuyện này, quả thực chính là không chê vào đâu được!! Hơn nữa……” Thơ_Thơ_diendanlequydon
Nói đến đây, Tuyết Phỉ Nhi chậm rãi móc ra cái nhẫn bạc từ trong túi áo do Tuyết Vi làm rơi mất ở trong phòng ……
‘ Hoàng Phủ Quân Trường, kỳ thật, lần trước ở thư phòng ngài khi tôi nhìn đến chiếc nhẫn này, cũng đã tò mò, vì sao ngài có nhẫn của mẹ tôi để lại cho tôi. ’
‘ cô nói chiếc nhẫn này là mẹ cô để lại cho cô, vậy, vì sao cô không mang vừa? ’
‘ không nói gạt ngài, chiếc nhẫn này là khi sinh nhật tôi 15 tuổi, mẹ tôi tặng quà sinh nhật cho tôi. Bây giờ, tôi đã trưởng thành, cho nên liền mang không vừa, bất quá, bởi vì
mặt trong nhẫn khắc tên của tôi viết tắt ‘f’, tôi vẫn luôn lưu ở bên người……’
Hồi tưởng đối thoại ở quán trà đạo, Tuyết Phỉ Nhi ngưng thần nhìn chữ cái ‘f’ trong nhẫn màu bạc.
“A, thật là trời cũng giúp con, bên trong chữ cái chính là viết tắt tên của con, thật là ông trời đều giúp con, cho dù Tuyết Vi biết hết thảy chuyện này, cô có bản lĩnh nghịch thiên cũng hết đường chối cãi đi?? Ha……” Nói qua, mẹ con kẻ trộm liền không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Cái đêm này, nhất định là mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu.
Mẹ con nhà họ Tuyết tới một chiêu li miêu đổi Thái tử, thành công rút ngắn khoảng cách với Hoàng Phủ Minh.
Nhưng mà…… Thơ_Thơ_diendanlequydon
Bởi vì hiểu lầm gây ra, Tuyết Vi sai khi coi Hoàng Phủ Minh trở thành Mộ Thần Hiên, cho rằng anh cũng thành vật hi sinh của Tuyết Phỉ Nhi. Thật vất vả thành lập quan hệ, sụp đổ trong nháy mắt ……
Càng lúc càng xa……
Binh đoàn thứ ba.
Tra xét bộ phận phòng chữa bệnh, Tuyết Vi mang một đôi mắt gấu trúc ngồi ở trước bàn làm công buồn ngủ.
Theo tiếng ‘ đông ’ vừa vang, cửa lớn văn phòng bị người từ ngoài đẩy ra, sợ tới mức cô lập tức thẳng thân thể.
“Tuyết Vi, Tuyết Vi, có chuyện tốt!!”
Chỉ thấy, Tiết thiếu tướng cầm trong tay một phong thư, mặt chất đầy tươi cười đi đến.
Một hồi lâu, Tuyết Vi mới từ trong mơ ngủ hoàn toàn tỉnh lại: “Tiết thiếu tướng, ngài gặp được chuyện tốt gì, thế nhưng làm ngài cao hứng thành như vậy?”
“Ai! Cái này làm tôi cao hứng, không phải chuyện của tôi, tôi là mừng thay cho cô.” Thơ_Thơ_diendanlequydon
“hả? Mừng thay cho tôi hả? Làm sao vậy?”
“Chậc, cô nhìn xem cái này, liền hiểu được.” Nói xong, Tiết thiếu tướng cố làm ra vẻ huyền bí đem phong thư trong tay trình cho Tuyết Vi.
Cô nghi hoặc mở ra phong thư này đọc từng câu từng chữ lên.
Sau một lúc lâu.
Tươi cười treo ở trên mặt Tuyết Vi dần dần mà, dần dần mà biến mất không thấy bóng dáng.
“Tuyết Vi, cô nói, đây không phải là một chuyện đáng cao hứng sao? Nhớ rõ, mời khách nha.”
Không.
Không.
Có lẽ đối với người khác nói tới đây là thiên đại kỳ ngộ, nhưng đối với cô mà nói…… “Tiết, Tiết thiếu tướng, tôi có chút chuyện khẩn cấp muốn đi xử lí, trước hết xin phép một giờ!!”
Nói xong, còn không đợi Tiết thiếu tướng đáp lời, Tuyết Vi cầm phong thư kia nôn nóng liền chạy ra khỏi binh đoàn thứ nhất.
“sao anh lại có thể như vậy……”
“sao anh lại có thể ích kỷ như vậy ……” Thơ_Thơ_diendanlequydon
“Vì sao không hỏi xem ý nguyện của tôi, liền ngông cuồng tự hạ quyết định??”
“Là anh đi? Này hết thảy đều là anh âm thầm an bài đi??”
Dọc theo đường đi, Tuyết Vi giống như là trúng ma chướng, một vẻ lầm bầm lầu bầu, đôi mắt hắc bạch phân minh cũng tràn ngập ánh sáng sợ hãi và phẫn nộ ……
*
Quân Khu Bạch Hổ.
Sáng sớm Mộ Thần Hiên liền nhận được tin tức, nói Hoàng Phủ Minh bởi vì tự mình lẻn vào Ngự thành, buổi sáng hôm nay phải tiếp thu viện Giám thị tám phương hội thẩm, ba phương hội đàm, thuần túy phê bình.
Phê bình này vừa mới kết thúc, anh liền chạy tới đại sảnh làm việc Quân Trường chúc mừng tới Hoàng Phủ Minh. “Chúc mừng cậu, minh, tôi nghe nói, cậu dễ như trở bàn tay liền san bằng đám nguyên lão khó chơi kia, phải không?”