*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Vừa nghe lời này, Tuyết Vi lập tức thành thật xuống, vừa động cũng không dám động.
Trong biệt thự đột nhiên trở nên vô cùng an tĩnh, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn đỏ bừng rất là đáng yêu, giống như là một cô gái động lòng người, thẹn thùng rũ đầu, cắn khóe môi.
Bộ dáng của cô phản chiếu thật sâu ở trong đáy mắt sâu không thấy của Hoàng Phủ Minh, dẫn tới anh hận không thể lập tức đem cô gái mê người này chiếm cho riêng mình, hôn cái miệng nhỏ của cô, âu yếm thân mình của cô.
Con ngươi đen nhánh như có như không bị dục ** vọng bao trùm, một đôi bàn tay to cầm lòng không đậu nâng gương mặt cô lên, chậm rãi để sát vào……
Trong nháy mắt, bầu không khí vừa mới rồi không biết làm sao lại làm người không cách nào cự tuyệt lần thứ hai đánh úp lại, Tuyết Vi vừa kinh vừa sợ nhìn khuôn mặt tuấn tú dần dần tới gần mình, khẩn trương hô hấp.
Khoảng cách giữa môi và môi chỉ có mấy millimet, cô có thể cảm giác được rõ ràng giữa môi anh phun ra hơi thở ấm áp. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Giờ khắc này, đại não Tuyết Vi lâm vào bên trong chỗ trống vô tận, hoàn toàn quên bước tiếp theo nên làm sao.
Đúng lúc này……
“Khụ. Khụ khụ……” Một tiếng ho nhẹ không hài hòa truyền đến.
Bốn phiến môi ăn ý sắp dán sát vào nhau ngừng
tại chỗ. Cả khuôn mặt Hoàng Phủ Minh thoáng chốc trở nên đen nhánh, đen nhánh.
Tuyết Vi giống như một con thỏ con bị chấn kinh, chật vật từ trên người anh lăn đến trên sô pha.
Tầm mắt lạnh lẽo chậm rãi nhìn về phía ngọn nguồn giọng nói, gân xanh trên thái dương Hoàng Phủ Minh ‘ thình thịch ’ nhảy lên.
Cách đó không xa, Tà Nguyệt áy náy nhún vai: “Xin lỗi, em còn có chút khát, cho nên…… Lại đây lấy nước, các người không cần phải chú ý đến em, tiếp tục, tiếp tục ha……” Nói xong, liền phải rời đi.
Nhưng tiếp tục?!
Hoàng Phủ Minh nơi nào còn có tâm tư tiếp tục, liên tục bị quấy rầy hai lần, tất cả hứng thú của anh sớm đã không còn sót lại chút gì. “Nguyệt!!! Anh cảm thấy em bây giờ!!! Tuyệt đối là tìm chết!!!” Một cái bước xa, nhanh chóng lấy thế không kịp che tai vọt tới trước mặt Tà Nguyệt.
Anh sợ tới mức tức khắc hồn phi phách tán, quay đầu liền chạy tới lầu hai: “em thật, em thật không phải cố ý!” Thơ_Thơ_diendanlequydon
“Tiểu tử thúi, em đứng lại đó cho