*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Huy động quải trượng bằng gỗ ‘ đông, đông, đông ’ quất ở trên người Hoàng Phủ Nguyệt. Theo một tiếng ‘ răng rắc ’ vang truyền đến. Chỉ thấy, quải trượng rắn chắc kia vậy mà đánh ở trên người Hoàng Phủ Nguyệt bị gãy thành hai cái, có thể thấy được Hoàng Phủ Dương Vinh xuống tay có bao nhiêu tàn nhẫn!!
“Đáng chết!!” Tựa hồ cảm thấy còn chưa hết giận, Hoàng Phủ Dương Vinh vứt bỏ một nửa quải trượng gãy trong tay, xoay lại, liền muốn tìm kiếm cái gì khác tiếp tục giáo huấn con trai.
Đúng lúc này……
“ưm……” sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt trắng nhợt, thống khổ bưng kín vị trí ngực.
Gia đinh ở bên cạnh thấy một màn như vậy vội vàng chạy tới trước: “Lão gia, lão gia, bệnh tim tam thiếu gia giống như phát tác.”
Nhận thấy được không thích hợp, lúc này Hoàng Phủ Dương Vinh mới ngừng tìm kiếm đồ vật, lạnh lùng trừng mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Hoàng Phủ Nguyệt một cái, quay đầu liền phải rời đi.
“Lão gia, mặc kệ tam thiếu
gia sao???” Thơ_Thơ_diendanlequydon
“để nó tự sinh tự diệt đi thôi!!!!” Nói xong, Hoàng Phủ Dương Vinh cũng không quay đầu lại rời đi.
Giờ khắc này……
Tim Tuyết Vi…… Nát……
Ở bên trong ký ức mông lung, lập tức cảm thấy một màn này giống như ở nơi nào đã từng phát sinh qua ……
‘ lão gia, lão gia, tam tiểu thư giống như không được. ’
‘ hừ, để nó tự sinh tự diệt đi thôi!! ’
Đó là lúc cô mới vừa bị trường quân đội hoàng bộ cho thôi học không lâu, Tuyết Vĩ Quốc một đòn hiểm thiếu chút nữa muốn mệnh cô.
Nếu không phải mẹ cô Tôn Vân Vân lén kêu bác sĩ tới, chỉ sợ hai năm trước Tuyết Vi cũng đã rời đi nhân thế……
Nhưng mà, giữa một đường sinh tử cô nghe được chính là câu này……
Để nó tự sinh tự diệt đi thôi!!
Tim, giống như là bị thứ gì bóp nghẹn, đau như vậy, trong