*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Tuyết Vi liền lạnh lùng nhìn chăm chú vào sắc mặt trắng bệch của Bạch Dạ, âm trầm nói: “anh…… Thật nên chết ở trên tay Dạ Phi Linh!!” Ném xuống những lời này, cô cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi phòng.
Nhìn chăm chú vào bóng dáng cô rời đi, Bạch Dạ bi thương nỉ non nói: “Tôi cũng hy vọng cỡ nào, hai năm trước, có thể chết trong nhiệm vụ lần đó, như vậy…… Liền không cần nhìn đến hình ảnh cô và Diệp Triết Hạo, cùng Minh ở bên nhau mà cảm thấy…… Thống khổ……”
Đại trạch nhà họ Hoàng Phủ.
Hoa viên Chủ viện, Tuyết Vi ngồi ở một cái bàn đu dây, hai tròng mắt vô thần ngó bàn đu dây.
Bên cạnh, không biết khi nào thêm ra một người, cô còn chưa phát hiện ra. Cho đến……
“Ai!!!”
Một tiếng thở dài trầm trọng lôi trở lại lực chú ý của cô.
Tuyết Vi nhanh chóng nhìn về phía
vị trí bên cạnh ……
Chỉ thấy, sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt tro tàn nhìn cô liếc mắt một cái, hai tròng mắt dại ra nhìn về phía trước, hai chân chống lên, tạo nên bàn đu dây.
Tuyết Vi cũng không lên tiếng.
Hai người cứ như vậy, vẫn duy trì biểu tình giống nhau, động tác giống nhau, ngây ngốc trên bàn đu dây hai mươi phút. Thật sự có loại cảm giác người lưu lạc thiên nhai ……
“A!!!!!” Đột nhiên, Hoàng Phủ Nguyệt thình lình rống lên một tiếng, đôi tay nhanh chóng bắt được bả vai Tuyết Vi: “Nhàm chán muốn chết!!!!”
Cô giống như là búp bê vải, bị anh lắc lư trước sau. Đến cuối cùng đầu bị lắc đến hôn mê, lúc này Tuyết Vi mới không