*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Đến đây đi! Đến đây đi, cô đã làm tốt hẳn phải chết ý niệm, kêu bão táp tới càng mãnh liệt một ít đi.
Kiên nhẫn chờ đợi Hoàng Phủ Minh chửi ầm lên.
Chính là thật lâu sau, Tuyết Vi lại như cũ không nghe được nửa điểm động tĩnh, thử tính mở to mắt…… “Minh…… anh……?”
Giơ tay, ngăn lời cô nói, Hoàng Phủ Minh lạnh lùng nói: “nếu cô mạnh khỏe, đó là thiên tình.” Thơ_Thơ_diendanlequydon
Oa mẹ nó!!
Bộ dáng người đàn ông này ngày thường thoạt nhìn một chút tình thú đều không có, làm sao bây giờ có tình thú như vậy? Vậy mà vào thời điểm này ‘ dâm ướt ’?
“Tạ……”
Tuyết Vi còn chưa nói chữ kia, Hoàng Phủ Minh giơ tay lần thứ hai ngăn lời cô nói: “nếu cô không yên tĩnh …… Lão tử giết chết cô!!!!!”
Tiếng gầm thét đánh úp lại. Biểu tình Tuyết Vi dại ra nhìn vẻ mặt Hoàng Phủ Minh giận dử.
Tm tôn tử này!!
Vậy mà ngay lúc này chơi nổi lên trò chơi văn tự???!
Chó đẻ!!
“Minh, tôi biết, tôi biết anh vô cùng thích mô hình này. Nếu không năm đó sau khi tôi nâng giá mô hình này lên tới 220 vạn, anh cũng sẽ không được ăn cả ngã về không……”
“Hóa ra năm đó kẻ đần độn lên giá ào ào cái mô hình này chính là cô?!!!”
Đúng vậy……
Năm đó, đầu sỏ gây tội nâng cái mô hình này đến cao
giá như thế đúng là Tuyết Vi!!
Cô đối với cái mô hình này thích ý thật lâu, cho nên mới chạy tới tham gia hội đấu giá lần đó, nề hà, có người chính là chết sống cùng cô tranh đoạt. Lăng là nâng giá cả mô hình tới mười mấy vạn rồi. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Tuyết Vi liền đoán được đối phương đối với cái mô hình này nhất định phải đoạt được, cho nên, dưới sự tức giận, chơi lên ám chiêu, nâng giá cả cái mô hình này tới 220 vạn rồi!
“này, làm sao anh chỉ biết mắng chửi người đây??? Tôi nào biết anh sẽ ngu như vậy, thật sự bỏ 220 vạn mua cái mô hình rách này?!!” Nói xong, Tuyết Vi phiền não đem cái mô hình trở nên vỡ nát còn trên mặt đất.
Hoàng Phủ Minh ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng sẽ không nghĩ đến, một năm trước, cô gái này đã bắt đầu đối nghịch cùng mình rồi!!! Trầm mặc không nói gì ngồi ở trên sô pha.
Tuyết Vi biết rõ mình sai trước, làm một khuôn mặt cầu xin ngồi ở bên cạnh anh: “Minh, thực xin lỗi, tôi sai rồi, cầu anh, tha thứ tôi đi, được không?”
“anh