*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
“Làm sao vậy? Mộ tướng quân, không phải anh phải mời khách cho đông sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Ha hả, chuyện mời khách …… hôm nào chúng ta đi. Cái gì…… Tới, tới, đoàn văn công nhân phương tiện thống kê mọi người lưu lại vật kỷ niệm, cho nên, làm phiền mọi người lấy vật kỷ niệm của các người đi, viết tên ở mặt trên, trả lại cho đoàn văn công.”
“A? Tôi nhớ rõ mấy năm trước không có quy củ này, làm sao……”
“Tốt, tốt, đừng nhiều lời, chạy nhanh, đều chạy nhanh lấy vật kỷ niệm của các người đi.” Mộ Thần Hiên không kiên nhẫn thúc giục lên.
Mọi người chỉ phải dựa theo thứ tự từ trong rổ lưu lại vật kỷ niệm nhất nhất lấy đi, viết tên lên trả lại người đoàn văn công. Thơ_Thơ_ddlequydon
Mắt thấy vật kỷ niệm trong rổ càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại có hai, ba người.
Mộ Thần Hiên vừa thấy, Tuyết Vi vậy mà ở trong hai ba người này: “Tuyết, Tuyết Vi, cô, vật kỷ niệm của cô còn chưa có bắt được sao?”
“chưa.”
“hả…… Kia, vậy cô nhìn xem cái này là của cô sao?” Mộ Thần Hiên hoảng loạn lấy ra một thứ.
Tuyết Vi mỉm cười lắc lắc đầu.
“Mộ tướng quân, đây là của tôi.” Một
nam binh thuận thế cầm đi đồ vật trong tay Mộ Thần Hiên.
Anh vừa thấy ở bên trong rổ, chỉ còn lại có một thứ mà thôi: “Tuyết Vi, như vậy đồ vật này hẳn là của cô đi?”
“Mộ tướng quân, cái này là của tôi.” Vật kỷ niệm cuối cùng bị một vị nữ binh cầm đi.
Sắc mặt Mộ Thần Hiên nháy mắt liền trầm xuống dưới. Cái này…… Phiền toái!!
Trong phòng họp loại nhỏ. Thơ_Thơ_ddlequydon
Sắc mặt Mộ Thần Hiên nghiêm túc ngồi ở trước mặt Tuyết Vi, trong tay mơ hồ đổ mồ hôi lạnh.
“Mộ tướng quân, không phải ngài nói đồ vật của tôi ở văn phòng sao? Đồ vật của tôi đâu?”
Mắt anh khẩn trương nhìn máy theo dõi treo ở nóc nhà, chậm rãi từ túi tiền móc ra cái huy chương tinh xảo kia: “Cái huy chương này …… Là của cô sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“cô xác định?!!!” Bởi vì kích động, thời khắc Mộ Thần Hiên