*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Mới vừa buông xuống, tim lần thứ hai nhắc tới cổ họng, Tuyết Vi không thể tưởng tượng nhìn Hoàng Phủ Minh đứng dậy đang muốn kéo khóa quần, kinh sợ mở miệng: “này, anh nói cái gì vậy? Không cảm thấy ghê tởm sao?!”
“Chưa thử qua hả?” Lúc này, ngược lại đến phiên Hoàng Phủ Minh cảm thấy mới mẻ.
“Vô nghĩa!”
“tôi dạy cho cô!”
“anh có bệnh hả? Ai muốn học chứ?”
“Đáng chết, cô nhìn xem tôi đều thành bộ dáng gì!”
Sắc mặt Tuyết Vi trắng bệch mở to hai mắt, giống như là không có hồn, ngây ngốc ngây dại……
Hoàng Phủ Minh đã lập tức nhận ra không thích hợp: “Cũng là lần đầu tiên?”
Mắt to vô thần chớp một cái…… Hai cái……
Tầm mắt Tuyết Vi chậm rãi nhìn về phía tay anh ấn tay mình, lại chậm rãi nhìn về phía mặt anh, suýt nữa sắp khóc ra tới: “anh…… Cảm thấy…… Sao?”
Tất cả bầu không khí ái muội bởi vì một câu nói này trong nháy mắt tiêu tán.
Hoàng Phủ Minh rốt cuộc khôi phục lý trí.
Tuyết Vi ngây ngốc nhìn chính mình mới vừa chạm qua …… Bàn tay anh.
Tuy rằng giữa bọn họ đã ‘ từng có ’ vài lần, trời biết…… Trong khoảnh khắc…… Cô thiếu chút nữa liền bị dọa hôn mê bất tỉnh……
“cô không phải……” Hoàng Phủ Minh hơi mang nghi hoặc đã
mở miệng, nhưng khi nhận thấy được không ổn, lại lập tức nuốt lời nói trở vào.
Nhưng Tuyết Vi vẫn đoán được anh muốn nói chính là cái gì!
“anh muốn nói cái gì?!” Mạnh mẽ áp xuống hoảng loạn vừa mới rồi, Tuyết Vi lạnh lùng nhìn về phía mặt anh: “muốn nói tôi không phải thân hoàn bích, nên cái gì ‘ đều sẽ ’, kỹ thuật thực tốt đúng không? Tôi nói cho anh biết, kỹ thuật tốt cũng có khả năng là tiểu thư. Nếu anh nghẹn đến mức khó chịu, có thể đi tìm đi, dù sao anh cũng không thiếu phụ nữ!” Thơ_Thơ_ddlequydon
Hoàng Phủ Minh chán nản.
Bất quá anh chính là có chút tò mò, nếu cô đã không phải lần đầu tiên, hẳn là không đến mức trúc trắc khi sờ đến người đàn ông…… Bị dọa thành như vậy. Ai ngờ, người phụ nữ này liền blah blah phúng anh một đống lớn, thật sự là không thể nói lý!
Hai người im lặng không lên tiếng phát ra hờn dỗi.
Cũng