*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Nhưng mà, cho đến khi tách ra khỏi anh tôi mới hiểu được……
Vì sao anh luôn oán giận, nhìn không thấu tôi. Bất quá là bởi vì tôi không yêu, cho nên, tôi không nghĩ kêu anh nhìn thấu tôi.
Hóa ra, tôi đối với anh chỉ là ân tình, mà không phải cảm tình. Ngày tôi gặp hắc ám nhất, anh đi vào thế giới của tôi, tôi cảm kích anh. Nếu sau khi tôi ngộ đạo hết thảy, đối với anh, đối với tôi, sẽ là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào? Anh nói đi?
Nên chuyện công đạo, bây giờ tôi đã công đạo xong rồi.
Tôi thiếu anh thời gian hai năm, cùng với cái mệnh kia kiếp này đều vô lực trả hết.
Nhưng, tôi sẽ ghi nhớ thật sâu, ở sinh mệnh tôi, Diệp Triết Hạo anh đang không ngừng trả giá; mà Tuyết Vi tôi lại chỉ biết tham lam đòi lấy. Đổi lấy anh phản bội, là tôi gieo gió gặt bão.
Có một số việc, có chút tình, khả năng tôi dùng cả đời đều còn không xong.
Cảm ơn anh……
Bạn trai sơ trung của tôi.
Cảm ơn anh……
Ở ngày tôi gặp hắc ám nhất bồi tôi đi ra khỏi bóng ma.
Anh nhớ kỹ, giờ phút này chúng ta là người lạ. Nhưng…… nếu Diệp Triết Hạo anh gặp nạn, Tuyết Vi tôi chắc chắn vượt lửa quá sông.
Chúc anh hạnh phúc……’
Diệp Triết Hạo chậm rãi khép lại phong thư nặng trĩu trong tay.
Cứ việc, nội dung phong thư này tàn khốc rõ ràng như vậy,
nhưng Diệp Triết Hạo hiểu rõ, đây là Tuyết Vi không muốn anh tiếp tục sai, không nghĩ anh chấp nhất đi xuống ‘ giải thuốc ’. Thơ_Thơ_ddlequydon
Cảm tình, chính là yêu cầu tiêu sái dứt khoát, một khi ướt át bẩn thỉu sẽ xúc phạm tới vô số người.
Đã từng, anh thật sự hận Tuyết Vi, hận cô phản bội, hận cô làm mình đánh mất tôn nghiêm. Nhưng phong thư này đã nhất nhất hóa giải tất cả hận của anh.
Chính như theo như lời trong thư……
‘tôn nghiêm của anh vứt bỏ ở nơi nào, tôi liền ở nơi đó thu hồi tới cho anh!! ’
“A, rốt cuộc tôi…… không thể tưởng tượng yêu người phụ nữ này cỡ nào?” Nhàn nhạt nỉ non một chút mê luyến, Diệp Triết Hạo bất đắc dĩ cười, chậm rãi nhắm lại hai tròng mắt: “Gặp lại, bạn gái sơ trung …… tôi……” Một giọt nước mắt, xẹt qua khóe mắt.
Anh từng yêu, trả giá qua, lại chưa từng bởi vì yêu Tuyết Vi mà hối hận, cũng chưa bao giờ bởi vì trả giá mà cảm thấy cô thiếu mình cái gì.
Anh muốn……
Chỉ là một công