*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Hoàng Phủ Minh cũng không nói lời nào, vẻ mặt thảnh thơi ngồi ở trên sô pha.
Làm Tuyết Vi một đầu đều mồ hôi. “Chậc, thật sự không được, tôi liền trước chờ anh tìm được người anh thích, ly hôn. Nhưng mà bây giờ, trước hết anh và tôi định ra cam kết, trong vòng một năm nếu anh tìm không thấy người anh thích, chúng ta liền tự động ly hôn, thế nào?”
Mắt sâu không thấy đáy liếc mắt Tuyết Vi lòng nóng như lửa đốt, giữa nếp uốn mắt Hoàng Phủ Minh dần dần gia tăng vài phần.
Anh liền không rõ, làm sao đến bây giờ, người phụ nữ này còn không hiểu tâm ý anh?! Cô thật coi anh là vì ứng phó người trong nhà mới tùy tiện cùng cô kết hôn sao?!
“Tuyết Vi, cô hãy nghe cho kỹ, sở dĩ tôi cùng cô kết hôn là bởi vì……”
“Phanh, phanh, phanh.”
Chỗ Huyền quan, truyền đến tiếng lách cách lang cang xao động.
Mấy hắc y nhân té ngã lộn nhào liền chạy về phía phòng khách: “Chủ thượng, không, không tốt, Bạch……”
Vung tay, ngăn hắc y nhân Nói, Sắc mặt Hoàng Phủ Minh âm trầm đứng lên, một đạo liệt quang thoáng chốc nhìn về phía lối vào phòng khách ……
Chỉ thấy, Bạch Dạ cầm trong tay súng lục quân dụng, một tay nắm đầu một hắc y nhân chậm rãi đi đến……
Không khí trong phòng tức khắc lâm vào lắng đọng, mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, đại khí cũng không dám thở dốc một tiếng. Hai người đàn ông
kia sinh ra đã có sẵn cường đại khí tràng, trong phòng khách hình thành thế như nước với lửa, thế cục đối lập.
“Bạch…… Dạ……” “Lạch cạch” một tiếng, giấy hôn thú Tuyết Vi cầm ở trong tay rơi xuống trên mặt đất. Thơ_Thơ_ddlequydon
Bạch Dạ nheo nheo mắt lạnh, thu hồi trong tay, một chân liền đá văng hắc y nhân trước mắt, liền đi thẳng đến Tuyết Vi.
Không khỏi phân trần, anh kéo tay Tuyết Vi quay đầu liền phải rời đi.
Mắt nghiêm khắc của Hoàng Phủ Minh chợt lóe, đột nhiên bắt được một tay kia của Tuyết Vi! “Bây giờ, cô ta là vợ của tôi!”
“Thì tính sao?!”
Ngôn ngữ đối chọi gay gắt rơi xuống, tầm mắt Bạch Dạ và Hoàng Phủ Minh lưỡng đạo sắc bén ở trong không khí hình thành một đạo bế tắc.
Hai người ai cũng không chịu nhường ai, ai cũng không chịu buông tay. Tuyết Vi giống như là sợi mì, bị hai người đàn ông kéo, kéo, kéo cánh tay đều sắp đứt.
“Buông tay đi……” tiếng nỉ non vô lực từ giữa môi phun ra.
Tầm mắt hai người đàn ông cùng lúc nhìn về phía Tuyết Vi.
Sắc mặt cô khó coi buông đầu xuống, đôi mắt dần dần, dần dần mà nhìn về phía