*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Bên kia……
Chỉ chốc lát sau, xe Hoàng Phủ Minh chạy tới trong sân cán bộ quân khu của Quân Khu Bạch Hổ.
“Chúng ta tạm ở nơi này trước đi. Tôi đã phân phó xong quản lý đất đai đi lựa chọn cho chúng ta một phòng ở tốt, phỏng chừng không lâu sẽ tìm được rồi.” Hoàng Phủ Minh đẩy ra cửa phòng một gian chung cư độc thân.
Tuyết Vi biết nơi này, lần trước Mộ Thần Hiên còn lừa cô tới nơi này. “A…… Vậy anh, vậy anh liền trước ủy khuất ở chỗ này đi. Tôi, tôi về nhà trước.”
“Về nhà hả?” Hoàng Phủ Minh túm chặt cánh tay Tuyết Vi một phen.
“Đúng vậy, tôi không trở về nhà còn có thể làm gì? Không phải anh muốn tôi cùng ở nơi này chứ?”
“cô nghĩ sao?”
Tuyết Vi mờ mịt. Một đôi mắt to ngập nước chớp chớp, nghi hoặc hỏi: “vì sao tôi phải chung sống với anh, là anh bị người nhà anh đuổi ra khỏi nhà, cũng không phải tôi bị người nhà tôi đuổi ra khỏi nhà!”
“……” Hoàng Phủ Minh thật muốn biết, người phụ nữ này rốt cuộc còn có thể nói tiếng người hay không?! “bây giờ cô là vợ của tôi, đương nhiên chúng ta phải ở cùng một chỗ!!!” Thơ_Thơ_ddlequydon
“Vợ…… Vợ???”
‘ hưu ’ trong nháy mắt, Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi liền hồng từ cổ tới lỗ tai rồi. Vẫn là câu nói kia, cho tới nay cô mới thôi rơi
vào mờ mịt đối với hôn nhân bọn họ.
“Người phụ nữ, không phải đến bây giờ cô cũng chưa hiểu rõ ràng tình huống chứ?!”
“Hả……”
“Hả cái gì hả? Bây giờ cô đã là vợ của Hoàng Phủ Minh tôi, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, chúng ta không chỉ hôm nay ở cùng một chỗ, về sau cũng phải mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, đã hiểu chưa?!”
Hoàng Phủ Minh cực lực kêu Tuyết Vi mau tiến vào bên trong đoạn hôn nhân này.
Nhưng đối với Tuyết Vi hoàn toàn ở ngoài trạng thái hôn nhân, nơi nào có thể nhất thời nửa khắc lĩnh ngộ hết thảy tính chân thật chứ?
“Chờ, chờ đã, từ từ……” Sắc mặt Tuyết Vi tái nhợt ném tay Hoàng Phủ Minh ra: “anh, anh cho tôi, cho tôi thời gian bình tĩnh một chút, ok? Chuyện này quá đột ngột, quá đột ngột.”
“Vi……”
“Đều Nói, để tôi bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút!!!” Tuyết Vi gào thét khàn cả giọng, mặt xám như tro tàn xoay người, tay nhỏ vô lực đỡ vách tường, run lên đi ra ngoài chung cư.
“Làm sao sẽ kết hôn đây? Làm sao sẽ thật sự kết hôn đây? Bây giờ tôi thật sự đã cùng người ta kết hôn