Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thơ Thơ 

Chỉ thấy, đôi mắt đen của Hoàng Phủ Minh vì phẫn nộ tràn ngập tơ đỏ như máu, mặt tuấn mỹ vào giờ phút này liền tựa như Satan làm người lui bước ba phần.

Mọi người không khỏi hít hà một hơi, vừa muốn hành lễ……

Hoàng Phủ Minh một cái bước xa xông lên trước, không khỏi phân trần, vung chân liền đánh nghiêng mấy tên lính kia.

Địch Uy thấy vậy, khẩn trương cúi thấp đầu xuống: “Hoàng…… Hoàng Phủ Quân Trường, ngài không phải…… Không phải đang nghỉ bệnh sao?”

“A, làm sao? Thấy tôi nghỉ bệnh, các người liền khi dễ vợ của tôi, con của tôi sao?!”

“Không, không không…… Thuộc hạ cũng không biết Tuyết Vi là vợ ngài, cho nên……”

“Bây giờ đã biết chưa?!” Hoàng Phủ Minh hoàn toàn không cho Địch Uy thời gian nhiều lời vô nghĩa, lạnh giọng rống lên.

“Biết, đã biết.”

“Đã biết thì tốt!” Anh nheo lại đôi mắt lạnh, âm trầm nhìn về phía một tiểu binh bị anh đánh ngã trên mặt đất. Thơ_Thơ_ddlequydon

Tiểu binh kia sợ tới mức ngốc tại chỗ, ngay cả đại khí cũng không dám thở dốc một chút.

“đánh Cho tôi!”

“A? Hoàng…… Hoàng Phủ Quân Trường, ý tứ ngài là?”

“Không hiểu sao?!” Đáy mắt đen sâu không thấy đáy chợt lóe, Hoàng Phủ Minh móc ra thương (súng) liền chỉ về phía tiểu binh kia ……

Mọi người ở hiện trường lập tức đã bị sợ tới mức không còn ba hồn bảy phách.

Vẫn là Tuyết Vi phản ứng mau, lảo đảo liền vọt tới trước mặt Hoàng Phủ Minh: “Đừng!”

Có thể cảm giác được, giờ phút này, quấn quanh ở trên người người đàn ông này chính
là tràn đầy giết chóc. Anh thực phẫn nộ, cơ hồ có thể dùng từ điên cuồng tới hình dung.

Phải biết rằng, trong lúc tại chức cầm súng giết người chẳng khác nào mưu sát, Hoàng Phủ Minh không có khả năng không biết nếu anh thật nổ súng vào tiểu binh này hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng!

Nhưng Tuyết Vi cũng không biết, hình dáng cô thê thảm xuất hiện ở trước mặt Hoàng Phủ Minh càng kích phát lửa giận của anh.

Bàn tay to, giật mạnh cổ tay cô, Hoàng Phủ Minh một tay che Tuyết Vi ở trước mặt mình kéo vào trong lòng ngực, tay kia nắm thương (súng) lần thứ hai nhắm ngay nhân vật mục tiêu ……

“Hoàng…… Hoàng Phủ Quân Trường, tha…… Tha mạng. Thuộc hạ, thuộc hạ biết nên làm sao.” Binh lính bị dọa đến quỳ xuống trên mặt đất, không ngừng cầu xin.

Hoàng Phủ Minh âm trầm nheo lại đôi mắt, lạnh lùng nói: “Vậy còn không nhanh lên chấp hành!”

“Vâng…… Vâng ……” Tên binh lính này nhặt thước rơi trên mặt đất đi tới trước mặt Địch Uy: “Địch…… Địch thượng tướng, xin, xin lỗi.” Nhắm mắt lại, giơ tay lên đánh qua mặt Địch Uy. Thơ_Thơ_ddlequydon

Địch Uy cũng không có 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện