*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
“anh đã nói qua, chuyện này! Không cần em nhọc lòng!” Trong khẩu khí Hoàng Phủ Minh có chút làm người chân thật kiên định đáng tin.
Tuyết Vi liền không rõ, người đàn ông này rốt cuộc kiên trì cái gì?! “Minh! Anh chỉ cần trở về Bác Hoàng Phủ nhận sai là được. Cho dù anh không muốn ly hôn, tôi có thể mang danh hiệu vợ anh sinh hoạt, tôi cũng không để ý sống ở chỗ tối!”
“anh để ý!” Ba chữ lạnh lùng rơi xuống, Hoàng Phủ Minh đột nhiên nắm lấy tay nhỏ của Tuyết Vi: “anh thừa nhận, là anh dùng thủ đoạn ti tiện cưới em, cho nên, anh cần thiết muốn quang minh chính đại mang em tiến vào Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta! Nói một lần cuối cùng, chuyện này, anh không hy vọng em quản!” Bàn tay to, lạnh lùng ném tay nhỏ của cô ra.
Tuyết Vi trầm mặc cúi thấp đầu xuống.
Người đàn ông này…… Nghiêm túc!
Cô không ngại ngần là bởi vì không yêu; mà anh để ý vừa lúc chứng minh yêu tồn tại!
A……
Thật là kỳ quái.
Hay là câu nói kia, đối mặt người đàn ông này cường thủ hào đoạt cô vậy mà không có một tia hận, ngược lại anh càng
biểu hiện để ý, cô liền càng áy náy……
“tôi về lều trại trước.” Tuyết Vi vừa muốn đứng lên.
Đã bị Hoàng Phủ Minh một phen kéo xuống dưới. “ở lại đi.” Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
Con ngươi đen nhánh đối diện cặp mắt người đàn ông sâu không thấy đáy, cô nhàn nhạt lắc đầu: “Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết.”
“A.” Hoàng Phủ Minh liền buồn bực, bọn họ là vợ chồng hợp pháp! Vợ chồng hợp pháp! Đến miệng người phụ nữ này liền giống như bọn họ yêu đương vụng trộm không thể gặp ánh sáng!?
“Bọn họ sớm đã ngủ, sẽ không có người truyền ra!” Rơi vào đường cùng, Hoàng Phủ Minh đành phải phối hợp cùng Tuyết Vi trình diễn tiết mục vợ chồng hợp pháp thành ra yêu đương vụng trộm.
“vậy buổi sáng ngày mai làm sao bây giờ?”
“Nguời nào nói nhảm nhiều như vậy? Buổi sáng ngày mai mới nói buổi sáng ngày mai, ngủ đi!” Cuối cùng Hoàng Phủ Minh không kiên nhẫn lên tới, cũng vô tâm dỗ Tuyết Vi, liền mạnh mẽ ấn ngã