*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Cảm xúc kích động trong nháy mắt bị làm lạnh xuống, Tuyết Vi lại lui về trong phòng, mặt vô cảm dựa vào trên đầu giường ngây ngốc.
Không biết qua bao lâu……
“Tiểu thư, nếu cô muốn xác định nhị thiếu gia có phải thật sự cùng nhị tiểu thư ở bên nhau hay không, đi nhìn xem chẳng phải sẽ biết?”
“Không đi, đó là chuyện của anh ta, cùng chị không quan hệ!”
“Tiểu thư……”
“Câm miệng! Chị muốn đi ngủ!” Tuyết Vi lạnh giọng ngắt lời Ninh Ninh Nói, kéo chăn liền che đầu.
“Ai……” Ninh Ninh than nhỏ.
Cô theo tiểu thư nhà mình nhiều năm như vậy, còn có thể không hiểu tính tình Tuyết Vi sao? Cho dù bộ dáng cô không thèm để ý, nhưng Ninh Ninh vẫn cảm giác được Tuyết Vi có chút đứng ngồi không yên, hoàn toàn là nghĩ tới chuyện này.
Nhưng Ninh Ninh cũng biết tính tình tiểu thư nhà mình từ trước đến nay quật cường, cô thật sự khó mà nói cái gì, chỉ phải rời khỏi phòng……
Trong phòng tối tăm, Tuyết
Vi nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, lăn lộn nhiều giờ ngủ không được. Thơ_Thơ_
“Phiền muốn chết, phiền muốn chết, Ninh Ninh miệng rộng kia, làm gì nói chuyện này cho tôi?!”
Mụ nội nó, cô tự nhận mình không phải một người thích nhiều chuyện, nhưng mà, cô chính là vô cùng muốn biết rốt cuộc có phải Tuyết Phỉ Nhi ở qua đêm trong phòng Hoàng Phủ Minh hay không?
“Thôi!” Tuyết Vi cắn răng, ngơ ngác ngồi dậy, mang giày vào rón ra rón rén liền đi ra……
“Minh, anh lại thắng.” Trong phòng ngủ Hoàng Phủ Minh, Tuyết Phỉ Nhi ngồi ở trên sô pha mỉm cười chỉ chỉ ván cờ trước người.
“A.” Hoàng Phủ Minh chỉ là cười cười cho có lệ, lập tức xóa ván cờ.
“Minh, chúng ta đều đã chơi cờ hai giờ, không bằng……”
“tới một ván.”
“ừm……” Tuyết Phỉ Nhi mất mát