Editor: Thơ Thơ
Đôi mắt Tuyết Vi vừa chuyển, nhàn nhạt cười nói: “Tôi và tân nhiệm tổng binh trường cũng không phải rất quen thuộc, nếu các người hỏi tôi anh ta là ai, kỳ thật…… Các người cũng đã gặp qua.”
“Chúng tôi cũng gặp qua? Chẳng lẽ là Trương đội trưởng khoa y tế?”
Lắc đầu.
“Đó chính là Tôn thiếu tướng phòng giải phẫu?”
Tiếp tục lắc đầu.
“Tuyết Vi, chị nói thẳng đi, rốt cuộc là ai.” Những y tá đầy bụng tò mò đều lo lắng.
Tuyết Vi thấy vậy, cũng không che giấu nữa. “Ha hả…… Kỳ thật chính là người bệnh phòng số 403.”
“ưm……”
“Oa!!!”
“Vậy mà…… Vậy mà…… Vậy mà là soái ca kia?!!” Phòng y tá lập tức liền sôi trào lên, trong đầu mỗi y tá đều tràn ngập ảo tưởng đối với vị thủ trưởng tân nhiệm này.
“Tuyết Vi, Tuyết Vi, chúng tôi đều biết người bệnh phòng số 403 hẳn là không đơn giản, vẫn luôn đều tra không ra anh ta là ai, bây giờ chị đã biết rồi sao?”
“ừm, đã biết.” Thotho_
“anh ta rốt cuộc có thân phận gì?”
“Anh ta chính là…… tướng quân binh đoàn thứ ba của chúng ta …… Mộ Thần Hiên.”
“Oa!!!!!” Y tá trong nhà lần thứ hai nhấc lên một cái đại **.
Kỳ thật, từ sớm bên trong binh đoàn thứ ba vẫn luôn lưu truyền, tổng chỉ huy binh đoàn thứ ba Mộ Thần Hiên, Mộ tướng quân tuổi trẻ đầy hứa hẹn không nói, người lại phong lưu phóng khoáng, xuất thân danh môn. Không ít nữ binh trong binh đoàn gặp qua anh, đều đối với anh vừa gặp đã thương.
“Ai nha, chúng ta thật là có phúc, Mộ tướng quân vậy mà trực tiếp điều tới bộ phận chữa bệnh của chúng ta.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Nghĩ lại, bộ phận chữa bệnh của binh đoàn cơ hồ không chịu quan lớn quân đội quản chế, bây giờ Mộ tướng quân tự mình lại đây quản lý có phải ý nghĩa hay không …… Binh đoàn thứ ba muốn trọng điểm bồi dưỡng bộ phận chữa bệnh của chúng ta đâu?” Các y tá mở ra suy nghĩ lung tung vớ vẩn.
Tuyết Vi lẳng lặng tránh tới một bên, một người khởi xướng ngốc.
“Tuyết Vi, Tuyết Vi, bây giờ y tá trong phòng chúng ta, chỉ có một mình chị cùng Mộ tướng quân đơn độc ở chung qua, hơn nữa, một mình ở chung 24 giờ cũng không sai biệt lắm, tới…… Đánh giá, đánh giá, Mộ tướng quân người này thế nào? Là loại hình ôn nhu? Hay là loại hình tà mị? Hoặc là loại hình bá đạo, lãnh khốc.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nói cho chúng tôi một chút.” Thotho_
Nhìn chờ mong trong mắt mỗi người các cô, Tuyết Vi khó khăn cười cười.
Cô ở bộ phận chữa bệnh sở dĩ bị xưng là băng tuyết mỹ nhân, chủ yếu là bởi vì cô cực ít khi bát quái nói chuyện người khác, càng thêm sẽ không ở sau lưng nghị luận người khác.
Nhưng……
Đối mặt tên lưu manh kia, hôm nay cô liền phải phá lệ một phen!!!
“chậc, nói sao đây…… Mộ tướng quân anh ta……”
“ừm ừm.” Các y tá sôi nổi chờ mong mở to hai mắt.
“Mộ tướng quân anh ta…… Người này có chút kỳ quái!”
“Có chút kỳ quái?!”
“Đúng vậy, các người thoạt nhìn người này lạnh lùng, tàn khốc, tác phong rất là bá đạo. Kỳ thật…… Theo ý tôi …… Anh ta chính là một người …… Bệnh tâm thần……”
“Bệnh tâm thần sao?” Mọi người mở to hai mắt cứng lưỡi.
“ừm ừm, các người không biết, buổi tối ngày đó lúc tôi chiếu cố anh ta, nửa đêm vậy mà anh ta nói chuyện với cửa sổ, phải biết rằng nơi đó không có một người nào; hơn nữa…… Anh ta đặc biệt thích chơi búp bê vải, đặc biệt là cái loại món đồ chơi lông nhung dường như búp bê vải. Đáng sợ nhất chính là……”
“Đáng sợ nhất là cái gì?!” Thotho_
“Đáng sợ nhất chính là, sáng nay lúc tôi cùng anh ta đi ra ngoài, vậy mà anh ta chạy tới cửa hàng trang phục nữ trộm thử trang phục nữ; lúc đi siêu thị, dưới tình huống anh ta không có trả tiền, trộm đi mấy bao băng vệ sinh cùng nội y nữ để vào trong túi! Các người nói đáng sợ hay không đáng sợ?”
Thần sắc Tuyết Vi miêu tả, những y tá đó nghe xong lông tơ đều dựng thẳng lên: “Không thể nào? Mộ tướng quân vậy mà có thể làm ra chuyện ăn cắp? Hơn nữa…… Còn có đam mê thu thập băng vệ sinh cùng nội y nữ?? Hơn nữa còn chơi búp
bê vải, mặc trang phục nữ như vậy?? Oa…… Thật không nghĩ tới anh ta sẽ là loại người này! Quả thực so với bên ngoài kém quá xa đi?”
Mọi người đầy mặt chờ mong đều biến thành ghét bỏ.
Tuyết Vi rũ xuống con ngươi, âm thầm nở nụ cười, hắc hắc, hắc, đấu không lại anh, thọc đao ở sau lưng anh được rồi chứ?!
“này, là ai cho các người nói Mộ tướng quân là loại người này?!!!” Đột nhiên, sau lưng mọi người truyền đến một giọng nam tính gầm nhẹ.
Mọi người bị dọa giật mình một cái, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa ……
Một người đàn ông xuất đầu ước chừng hơn hai mươi, tức muốn hộc máu đứng ở nơi đó thở hổn hển.
Thân anh cao ít ra cũng có một met tám mấy, một đầu tóc ngắn, cổ áo sơ mi trắng hơi hơi mở rộng, cổ tay áo sơ mi cuốn tới giữa cánh tay, lộ ra làn da trắng nõn, đôi mắt thâm thúy có thần, mũi cao thẳng, môi gợi cảm, đặc biệt là sau khi phối hợp ở bên nhau, càng giống như tác phẩm khéo léo của thượng đế. Thotho_
Những y tá này vừa thấy còn đang ngây ngô, không khỏi nổi lên một đôi mắt đào hoa. “Hảo soái……”
“Tôi đang hỏi các người nói đi, là ai nói cho các người, Mộ tướng quân là loại người này?!!” Mộ Thần Hiên không thuận theo, không buông tha gào thét lớn, anh cũng là trong lúc vô tình đi bộ đến phòng y tá, kết quả liền nghe các y tá đang nói xấu anh?
Nói xấu cũng thôi đi, vì sao có thể đem anh nói thành người hạ lưu như vậy!!!?
Các y tá khó xử nhấp môi, sau đó vụn vặt tránh ra một con đường, lộ ra Tuyết Vi đang tránh né ở phía sau các cô ……
Mẹ nó!
Cô liền biết văn hóa trong văn phòng chính là không nên nói xấu sau lưng người khác, đây là lần đầu tiên trong đời cô nói bát quái, kết quả…… Còn bị người khác nghe được, buồn bực!!
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đánh giá lẫn nhau.
Mộ Thần Hiên càng xem Tuyết Vi càng cảm thấy quen thuộc, lập tức liền phản ứng lại đây, cảm tình…… Cô chính là vợ chưa qua cửa của Hoàng Phủ Minh sao? Quả nhiên người thật còn xinh đẹp hơn so với ảnh chụp không biết bao nhiêu lần!
Nghĩ xong, anh ra vẻ nghiêm túc đi tới trước mặt Tuyết Vi: “cô cùng tôi ra ngoài một chút.”
Cô cũng không có hỏi nhiều, rũ đầu đi theo phía sau anh đi ra khỏi phòng y tá. Thotho_
Mộ Thần Hiên đưa cô tới một chỗ yên tĩnh, quay đầu, nghiêm túc nói: “vì sao cô biết Mộ tướng quân là cái loại người này?”
Trầm mặc.
Cô chậm rãi nâng lên mí mắt, mắt đánh giá người đàn ông, hỏi ngược lại: “anh là bạn của Mộ Thần Hiên sao?”
“Tôi là……” Mộ Thần Hiên vừa muốn nói ‘ tôi chính là Mộ Thần Hiên’, mới nhớ tới Hoàng Phủ Minh dặn dò ở trong văn phòng. Đại khái…… vừa mới rồi người phụ nữ này là đang nói xấu Hoàng Phủ Minh đi? “Khụ, đây là một bí mật.”
“ừm, vậy anh không nói, tôi cũng không nói. Đi trước.”
Thấy Tuyết Vi quay đầu phải rời khỏi, Mộ Thần Hiên tiến lên một bước giữ cánh tay cô lại: “Đừng đi! Tuy rằng, tôi không biết rốt cuộc Mộ tướng quân có phải là loại người như cô nói hay không, nhưng mà, tôi có thể nói cho cô……” ngữ điệu anh vừa chuyển, nặng nề thở dài: “người này …… Kỳ thật…… Ngang ngược, cực kỳ không nói lí ……”