*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
“Minh, em đi qua gian phòng kia ……” Tuyết Vi lạnh lùng ngẩng đầu lên, ánh sáng ở trong mắt thập phần phức tạp.
“gian phòng kia?” Hoàng Phủ Minh cẩn thận suy tư lời cô Nói, sau một lúc lâu mới vang lên…… “em nói là có ảnh chụp mẹ anh trong gian phòng kia sao?”
A.
Năng lực cô thấy rõ quả nhiên là chuẩn xác, bức họa kia quả nhiên là mẹ Hoàng Phủ Minh. “Đúng. Em thấy được ảnh chụp mẹ anh, cũng thấy được anh đặt ở trên bàn kia ảnh chụp …… chị cả của em.”
“Vi……!!!” Hoàng Phủ Minh không thể tưởng tượng mở to hai mắt, còn không đợi anh nói, Tuyết Vi mỉm cười dùng ngón tay chặn môi anh: “em biết anh muốn nói cái gì.”
“hả?” Này, Hoàng Phủ Minh đã cảm thấy kỳ quái: “em đây muốn nói cái gì?” Anh mỉm cười nheo nheo mắt, chậm rãi lấy ngón tay Tuyết Vi ra.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh tám phần là quên bức ảnh kia tồn tại đi?”
“em!!” Hoàng Phủ Minh khiếp sợ, anh đúng là quên mất bức ảnh kia tồn tại, cho nên, thời khắc Tuyết Vi nhắc tới, anh sợ Tuyết Vi sẽ có khúc mắc.
“Kỳ thật, lúc em nhìn đến bức ảnh kia, trong lòng vô cùng không thoải mái. Bởi vì chúng ta đã kết hôn,
nhưng trong phòng anh còn bày ảnh chụp người phụ nữ khác, hơn nữa còn bày biện bức ảnh kia ở trong phòng để bức họa của mẹ anh. Có thể thấy được, là anh coi trọng chị cả em. Cho nên…… em không ngủ, cũng không phải bởi vì em đang xem TV, mà là…… em buồn bực đến ngủ không được.”
Lần này Tuyết Vi thật sự khó chịu.
Mặc cho ai nhìn đến trong phòng chồng mình để ảnh chụp người cũ đều sẽ khó chịu đi?
Nhưng mà……
“em vừa xem TV, vừa rối rắm, rối rắm, kết quả…… Đột nhiên cảm thấy chính mình thật ngốc, thật ngốc. Vậy mà xem nhẹ một chi tiết quan trọng.”
“chi tiết gì?” Thơ_Thơ_lequydon
“trên bàn bày biện bức ảnh kia đều là bụi, trên bức ảnh kia cũng đều là bụi, quan trọng chính là, bức ảnh kia không có một dấu vết động qua. Liền có thể thấy được, anh hẳn là thật lâu, thật lâu không có đi qua gian phòng kia. Đến nỗi có bao lâu, em tính không ra. Ít nhất, em biết…… sau khi chúng ta ở bên nhau, anh tuyệt đối không có đi qua! Đến nỗi lúc trước…… không quan hệ với em.”
Nói đến đây, Tuyết Vi nhàn nhạt nở nụ cười, trong đôi con ngươi phản