*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Vừa muốn đứng dậy, Tuyết Vi lại mơ hồ cảm giác bụng nhỏ truyền đến từng đợt đau đớn.
“Chủ mẫu!” Đúng lúc này, năm sáu người mặc tây trang màu đen vội vã vọt tới bên cạnh cô.
Bọn họ…… Là?
Tuyết Vi mờ mịt đánh giá mấy người trước mắt, nghĩ lại liền nhớ tới……
Bọn họ tám phần chính là nhóm người bảo vệ riêng của Hoàng Phủ Minh!!
A, Hoàng Phủ Minh gia hỏa này tâm tư cũng coi như là kín đáo, vậy mà vẫn luôn phái người âm thầm bảo hộ cô sao?
“Chủ mẫu, ngài không có việc gì đi?”
“Đừng! Đừng động tôi, lúc tôi té ngã khả năng động thai khí, không có gì trở ngại.” Tuyết Vi tận lực bình phục tâm lý mình khẩn trương, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Tuyết Khả Duy ngã cách đó không xa: “Các người mau, mau đưa chị cả của tôi đi bệnh viện.”
“vâng, chủ mẫu!” Nói xong, hai hắc y nhân nhanh nhẹn bế Tuyết Khả Duy lên liền bước nhanh rời đi……
Lúc này, người điều khiển xe taxi kia mới chậm rãi từ bên trong xe đi xuống: “tôi, tôi không phải cố ý. Nơi đó là chỗ quẹo, là cái góc chết, tôi…… tôi không thấy được. Các người muốn bao nhiêu tiền, tôi, tôi có thể bồi cho các người. Nhưng ngàn vạn, ngàn vạn đừng báo cảnh sát.”
Sắc mặt tài xế trắng bệch cùng thủ hạ Hoàng Phủ Minh giao lưu.
“Chủ mẫu?” Một người thủ hạ trong đó trình ánh mắt với Tuyết Vi,
đang chờ đợi mệnh lệnh của cô.
Tuyết Vi được hai gã thủ hạ nâng, vỗ về bụng nhỏ chậm rãi từ trên mặt đất bò lên.
Một đôi con ngươi tinh nhuệ lạnh lùng nhìn thẳng tên tài xế xe taxi kia, cô nói nhỏ: “Đi, tra tài xế xe taxi này, nếu không có vấn đề, thả anh ta, cũng đừng làm khó anh ta.” Thơ_Thơ_lequydon
“vâng, chủ mẫu……”
Bệnh viện binh đoàn thứ nhất.
“Hoàng Phủ Quân Trường……”
“Hoàng Phủ Quân Trường……”
Trên hành lang đầy mùi nước sát trùng, Sắc mặt Hoàng Phủ Minh khẩn ngưng bước nhanh đi trước, đã không có tâm tư đi để ý tới những người đó chào hỏi mình.
“Vi!” Đẩy cửa lớn phòng cấp cứu ra, anh một cái bước xa liền vọt tới trước giường bệnh. “em không có việc gì chứ?”
“Bác sĩ đã kiểm tra qua, đứa trẻ không có gì trở ngại.”
“anh là hỏi em, cũng không có việc gì!!”
“em sao?” Tuyết Vi nhợt nhạt cười, nâng tay phải lên, ở trước mặt Hoàng Phủ Minh lắc lư một chút: “Chính là tay cầm bị thương ngoài da mà thôi.”
Vừa thấy Tuyết Vi thật sự không có việc gì, Hoàng Phủ Minh tức khắc như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi: