*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
"Được rồi, chị muốn, em cũng có thể nghe đến bên ngoài ra lệnh giết mẫu bảo tử. Chị không sợ chết, nhưng, chị đây vừa chết, oan trên người chị, đời này chỉ định không cách nào rửa sạch; Huyết Hải Thâm Cừu trên người chị, cũng không có ai có thể báo cho chị, cho nên... Coi như chị cầu xin em, giúp chị một chút! Giúp chị một chút!" Tuyết Vi ‘bùm’ một tiếng quỳ gối trước mặt Khúc Lăng.
Thanh niên mới vừa đầy 18 tuổi, nhìn thấy cảnh này lập tức liền luống cuống, thế nhưng cậu lại là người có lòng, cậu có thể cảm giác được trên người Tuyết Vi đúng là lưng đeo gì đó quá mức nặng nề không có giải quyết.
"Được, Chị Tuyết, em giúp chị, chị nói, cần em giúp chị thế nào?"
"Rất đơn giản, một lát, nhóm bác sĩ này trở lại, em hãy nói, thấy chị từ cửa sổ này nhảy vào trong biển là được rồi!"
"Chị Tuyết, chị đây là muốn...?"
"Giả chết!!"
Chỉ có như vậy, cô mới có thể xóa đi ý nghĩ Tuyết Khả Duy muốn giết cô.
Chỉ có như vậy, cô mới có thể diệt trừ tiêu tan hận ý trong lòng Hoàng Phủ Minh;
Chỉ như vậy, cô mới có thể Man Thiên Quá Hải (dối trời qua biển), lừa gạt những người hi vọng cô chết, cuối cùng... Thơ_Thơ_
Chờ đợi Niết Bàn Trùng sinh!!
"Tốt, em hiểu, nhưng bây giờ bộ dáng này của chị...?" Khúc Lăng lo lắng nhìn Tuyết Vi sắp sinh.
Cô khó khăn đè ép đau đớn phần dưới bụng, mỉm cười nói: "Mạng của chị, chị
làm chủ. Thoát đi nơi này, nếu như chị vẫn chết, đó cũng là lựa chọn của chị; nếu như có thể sống nữa, chết, chính là những người hi vọng chị chết!!!"
"Ừ. Này Chị Tuyết, mỗi ngày Khúc Lăng liền chờ chị khải hoàn trở về."
A, khải hoàn trở về?
Sẽ có ngày này!
Nhất định sẽ có ngày này!!!
Tuyết Vi hé mắt, kích động ôm lấy Khúc Lăng: “em trai tốt, ân tình của em chị nhớ kỹ, chờ chị trở lại, nhất định sẽ trả lại gấp bội chuyện này cho em.”
"Ừ, Chị Tuyết chị đi nhanh lên một chút. Một lát đám người kia trở lại, chị sẽ không đi được."
"Tốt..." đợi Tuyết Vi mới vừa rời khỏi, nhìn lại, nhìn nụ cười ở trên mặt Khúc Lăng giống như ánh mặt trời, chân mày căng thẳng, nhanh chóng tháo chiếc nhẫn bạc trên cổ do mẹ lưu lại cho mình: "Em trai tốt, vạn nhất có một ngày Hoàng Phủ Minh phát hiện ra là chị giả chết, cũng trách phạt em, em liền giao chiếc nhẫn này cho anh ta, anh ta nhất định sẽ không làm khó em!!!" Thơ_Thơ_
"Vâng."
"Gặp lại sau, Khúc Lăng."
"Chị Tuyết... Bảo trọng..."
Cùng thiếu niên chỉ có vài lần duyên phận gặp gỡ, Tuyết Vi vội vàng từ nơi này thoát khỏi bệnh