*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
“48……”
“49……”
“50……” tiểu gia hỏa ngây thơ nhắm mắt lại đứng ở tại chỗ đếm số..
Lúc cô bé đếm tới 50, Hoàng Phủ Minh nôn nóng chạy đuổi tới trước mặt cô bé: “Miêu Miêu!”
“Daddy???” Tiểu gia hỏa mở mắt to long lanh, vui vẻ nở nụ cười.
Hoàng Phủ Minh nhíu chặt mày, nhìn chung quanh, lạnh lùng nói: “Mẹ con đâu?”
“Mommy và Miêu Miêu chơi trốn tìm, mommy Nói, chờ daddy tới rồi, Miêu Miêu liền có thể mang theo daddy cùng đi tìm mommy.”
“Trốn tìm?!!” Hoàng Phủ Minh quả thực không thể tin được, Tuyết Vi là có bao nhiêu không phụ trách, bỏ một đứa trẻ ở đây liền chơi trốn tìm? Cũng không sợ bọn buôn người lừa gạt con gái của anh đáng yêu ngốc manh này đi mất?
Nhưng giây tiếp theo……!!
Vẻ mặt anh căng thẳng…… “Miêu Miêu, mẹ con đi hướng nào?!!”
“A…… Hình như là bên kia……” Miêu Miêu mỉm cười chỉ chỉ vườn bách thú hoang vu.
Một tay Hoàng Phủ Minh bế cô bé lên, bước nhanh đuổi theo hướng Tuyết Vi rời đi ……
Hô…… Hút……
Trong vườn
bách thú hoang vu to như vậy, Hoàng Phủ Minh tìm Tuyết Vi khoảng 20 phút cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Có thể cảm giác được, hơi thở anh thập phần dồn dập, một đường đều chạy vội.
“A……!!!” Đột nhiên, một tiếng đàn ông gầm nhẹ từ nơi không xa truyền đến.
Hai tròng mắt Hoàng Phủ Minh chợt lóe, hẳn là bên kia!!
Liền chạy qua nơi phát ra tiếng kia …… Thơ_Thơ_
Cây cối chướng mắt dần dần trở nên thưa thớt, bóng dáng Tuyết Vi cũng dần dần phản chiếu ở trong tầm mắt Hoàng Phủ Minh ……
Khi nhìn thấy vết máu trên nửa khuôn mặt Tuyết Vi, con ngươi anh khẽ nhếch, theo bản năng bưng kín hai mắt Miêu Miêu: “Nhắm mắt, Miêu Miêu!!!”
“ưm……”
Sau khi xác nhận con gái nhìn không tới, Hoàng Phủ Minh đuổi nhanh hai bước, đi ra khỏi