*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
“Ha hả. Một chức chủ tịch thương hội, có thể mang đến ích lợi cho tập đoàn Diệp thị các người bất quá chính là một ít mà thôi. Nhưng mà…… ích lợi tôi cho anh, chính là ước chừng kêu giá trị tập đoàn Diệp thị cao lên gấp ba lần!”
Diệp Triết Hạo quả thực không thể tin được, tờ hợp đồng trên tay anh vậy mà là quyền khống chế niêm yết cổ phần của công ty bốn nhà.
Mới bất quá thời gian ba năm mà thôi, Tuyết Vi vậy mà nắm giữ một tuyệt bút tài phú như vậy, thật sự không thể tưởng tượng……
“hả? Diệp tổng còn do dự sao? Không bằng như vậy đi. Tôi tự cho anh một hứa hẹn, vị trí chủ tịch thương hội này tôi chỉ ngồi một năm liền sẽ từ chức, đến lúc đó, Diệp tổng không chỉ tay cầm quyền niêm yết cổ phần của công ty bốn nhà, hơn nữa, còn có thể tiếp tục tranh cử chủ tịch, cớ sao mà không làm chứ?”
“Diệp tổng……” Lúc này, nữ bí thư bên cạnh Diệp Triết Hạo lộ ra mỉm cười khó nén, ý bảo anh mau chút đáp ứng.
Ngẫm lại, ích lợi phong phú như vậy, có
ai có thể cự tuyệt chứ?
Nhưng ai biết……
Sắc mặt Diệp Triết Hạo trầm xuống, khép lại văn kiện trong tay, lạnh lùng đẩy đến Trước mặt Tuyết Vi: “Này đó, tôi không cần!” Thơ_Thơ_
“hả?”
“tôi quyết định giúp cô lấy được vị trí chủ tịch thương hội vô điều kiện!!”
“Diệp tổng?!!” Tiểu bí thư đứng ở một bên lập tức lộ ra vẻ mặt không vui.
“Câm miệng cho tôi, cái này không phải chuyện để cô nói!!” Một tiếng gầm nhẹ rơi xuống, tiểu bí thư kia lập tức trở nên an phận xuống.
Giây tiếp theo……
Diệp Triết Hạo mưu phong vừa chuyển, ôn nhu nói: “Tuyết Vi, tôi sở dĩ có thành tựu hôm nay, hết thảy đều quy công cho cô ba năm trước đây viết lá thư kia cho tôi, nếu không phải lá thư kia, tôi không xác định, khi nào tôi mới có thể đi ra khỏi bóng đen tâm lý, nếu không phải cô công đạo một câu, khả năng đời này của tôi đều sẽ tự sa ngã đi xuống.”
“Coi như là Diệp Triết