Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thơ Thơ

“Ha…… Hoàng Phủ Minh, anh mất trí nhớ hay là làm sao?” Lúc này, đến phiên Tuyết Vi có chút không hiểu được logic của anh. “chẳng lẽ anh quên mất, lúc tôi khó sinh, anh hạ mệnh lệnh gì sao?!”

“anh hạ qua …… Mệnh lệnh…… gì ……?” Hoàng Phủ Minh lập tức liền ngốc.

Tuyết Vi nắm chặt nắm tay, tiếp tục hét lớn: “tôi đã Nói, lúc tôi thống khổ nhất, anh không bồi ở bên người tôi, tôi đích xác oán trách anh. Chính là tôi nghĩ không rõ, lúc mỗi người đều hy vọng Tuyết Vi tôi chết, vì sao Hoàng Phủ Minh anh cũng sẽ đứng ở một bên bọn họ, đối với tôi đuổi tận giết tuyệt?!!!”

“anh khi nào đối với em đuổi tận giết tuyệt?!!!”

“Được, nếu anh muốn giả vờ mất trí nhớ, như vậy tôi nhắc nhở anh, chẳng lẽ anh quên mất năm đó anh kêu Lạc quản gia ở bệnh viện hạ lệnh ‘ sát mẫu bảo tử ’ sao? Hả?!!!”

“anh…… anh hạ …… Mệnh lệnh……Sát mẫu bảo tử…………?” Trong khoảnh khắc, khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Minh hơi mang phẫn nộ tức khắc trở nên vô cùng đọng lại. Thơ_Thơ_

Thấy vẻ mặt anh lúc này, cảm xúc Tuyết Vi phẫn nộ dường như trong nháy mắt cũng lạnh xuống: “anh…… anh…… chẳng lẽ…… anh Không có…… Không có hạ qua …… mệnh lệnh này?!”

Ở địa giới sơn trang tư nhân phía tây hoàng thành.

Hoàng Phủ Minh mặt
vô cảm ngồi ở bên một bếp lò lắc lắc ghế.

Chỉ chốc lát sau, Lạc quản gia từ chủ trạch Nhà họ Hoàng Phủ tới gõ cửa mà vào: “Nhị thiếu gia, xin hỏi, ngài tìm lão nô có chuyện gì?”

“Lạc quản gia, tin tưởng tin tức Tuyết Vi trở về ông hẳn là đã biết đi?” Anh nói chuyện giọng điệu thập phần bình tĩnh.

Ngược lại làm tiếng lòng Lạc quản gia khẩn trương: “Biết…… Đã biết.”

“ừ, ông đã biết thì tốt. Chỉ là…… Có một việc tôi rất hiếu kì……” trong mắt sâu không thấy đáy xuất hiện ánh sáng.

Lạc quản gia sợ tới mức càng thêm có chút mồ hôi lạnh chảy ròng: “Cái…… Chuyện gì, nhị thiếu gia?”

“Nhớ năm đó, Tuyết Vi đã xảy ra chuyện khó sinh, lúc sau liền chết giả, trốn tôi hơn ba năm. Bây giờ tôi nghĩ làm sao đều nghĩ không ra, cô ta bất quá chính là khó sinh mà thôi, vì sao…… Muốn giả chết, lại…… Trốn tôi ba năm chứ?” Nói xong.

Lạc quản gia rõ ràng biết sợ là chuyện năm đó giấu không được, ông khẩn trương gục đầu xuống, ‘ bùm ’ một tiếng, liền quỳ gối trên mặt đất: “Nhị…… Nhị thiếu gia…… Đúng…… Thực xin lỗi. Là lão nô tự mình sửa chữa mệnh lệnh của


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện