*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
“Được, dù sao quân diễn còn có một ngày nữa mới có thể ra kết quả chân chính, đến lúc đó chúng ta chờ xem!!” Nói xong, Hoàng Phủ Sâm âm trầm một khuôn mặt bước nhanh đi ra khỏi phòng chỉ huy.
“Hô……” Hoàng Phủ Minh mỏi mệt xoa xoa huyệt Thái Dương, thở ra một hơi thật dài.
“Hoàng Phủ Quân Trường, bữa tối đã đến giờ, ngài đi ăn một chút gì đi.” Một quan tham mưu lo lắng đi tới bên cạnh anh.
Hoàng Phủ Minh vô lực vẫy vẫy tay, đứng dậy, chính mình liền đi qua ký túc xá.
Trời biết, hôm nay trận này tác chiến xinh đẹp theo lẽ thường tới nói ít nhất yêu cầu 4 vị tướng liên hợp tác chiến mới có thể cân nhắc ra kết quả một trận chiến này.
Hiện nay, Hoàng Phủ Minh lấy sức của một người, liên tục chỉ huy 8 tiếng đồng hồ, tiêu hao không chỉ là thể lực còn có lượng lớn trí nhớ.
Thêm nữa, anh đã nhiều năm không có tự thân một đường tác chiến, hoặc nhiều hoặc ít có chút ăn không tiêu.
Nhưng, vẫn là câu nói kia, kết quả hôm qua đã là bên trong chuyện anh đoán trước, hôm nay, nếu anh không lấy một mình anh tham dự địch nhiều trong đó, chỉ huy tác chiến, chỉ sợ là Mộ Thần Hiên khó giữ được chức vị tướng quân!
Trở lại ký túc xá cá nhân, Hoàng Phủ Minh ngay cả quần áo cũng chưa cởi, tắm cũng chưa sức lực tẩy ‘ bùm ’
một tiếng liền ngã xuống giường.
Nhắm lại hai tròng mắt, vừa muốn đi vào giấc ngủ. Anh giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, chậm rãi móc di động từ trong túi ra, khởi động máy……
‘ đô, đô, đô……’
“Tác chiến đã kết thúc sao?” Liên tiếp vài tiếng vội qua đi, Tuyết Vi xuất hiện ở trên màn hình di động.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Minh mỏi mệt dường như nháy mắt mất đi, cười nhạt gật gật đầu: “ừ.” Thơ_Thơ_
“Hai ngày này kết quả thế nào?”
“Còn tốt. Em thì sao? Đang làm gì?”
“Chuẩn bị ngủ.” tay Tuyết Vi lắc lư xuống màn ảnh. Chỉ thấy, người cô mặc một áo ngủ ren gợi cảm, nằm ngửa ở trên giường lớn phòng ngủ.
hình ảnh quyến rũ như ánh vào mi mắt Hoàng Phủ Minh, da thịt tuyết trắng cũng mơ hồ bày ra xuyên thấu qua áo ngủ ren.
“em cố ý sao?” Hoàng Phủ Minh cười mê người, trong con ngươi thâm thúy bắn ra một tia mị cảm nam tính khó nén.
“Làm gì?”
“em biết rõ anh ‘ ăn ’ không đến, còn cố ý lộ cho anh xem? Là muốn tra tấn anh sao?”
“hả?” Lúc này Tuyết Vi mới phát hiện mình đã hiện ra cảnh xuân, cũng không có bất luận che lấp gì, ngược lại càng thêm khoa trương lôi kéo áo ngủ: “anh đoán!”
‘ đằng ’ lập tức, ngọn