*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Cũng đúng.
Bạch Dạ vốn không dính khói lửa phàm tục, làm sao kéo anh ta vào phàm trần chứ?
Có lúc, Tuyết Vi thật hổ thẹn không bằng Hoàng Phủ Minh có phong độ đại tướng vì người khác suy xét.
“mấy ngày nay…… em nhớ anh không?” Lời nói vừa chuyển, Hoàng Phủ Minh lấy tay lót ở sau đầu ra, hài hước nhéo nhéo Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi.
Cô xấu hổ cười, giảo hoạt nói: “anh đoán!”
“em không nói, anh làm sao có thể đoán được tâm tư của em?” Hoàng Phủ Minh cố ý bày ra bộ dáng giả ngu giả ngơ.
Tuyết Vi cũng y hồ lô họa gáo, hỏi ngược lại: “Vậy mấy ngày nay anh nhớ em không?”
“Đương nhiên nhớ!”
“Vậy anh nói nhớ nơi nào?”
“Đương nhiên là……” Ngón tay chỉ tới vị trí ngực, nhưng chỉ là hơi tạm dừng liền chậm rãi đi xuống phía dưới …… “Nơi này.”
Tuyết Vi nhìn lên, khuôn mặt cười hì hì lập tức trầm xuống: “cút!!! Đi ra ngoài!!” Tức giận xoay người.
Hoàng Phủ Minh vội vàng ôm eo cô, ban cho lừa dối: “Làm sao tức giận?”
“anh nói đi??? Em hỏi anh nhớ em nơi nào, anh nói ‘ nơi đó ’, anh rõ ràng chỉ là muốn cùng em làm loại chuyện này mà thôi, đúng hay không?!!”
“nơi này không phải đậu em chơi sao.” Thơ_Thơ_
“Đánh rắm, chỉ sợ đây mới là lời nói trong lòng anh đi?!” Ngoái đầu nhìn lại, trong ánh mắt tràn đầy sắc bén.
Hoàng Phủ Minh nhíu mày: “Sao lại thế này? Người phụ nữ này còn hống không được thế nào? Em mắng cái thử xem!?”
“em liền mắng anh, thế nào?! Cút cho em!” Ngơ ngác ngồi dậy, Tuyết Vi phẫn nộ trợn tròn đôi mắt.
“Được. Tùy tiện em!” Hoàng Phủ Minh đơn giản cũng không lãng phí miệng lưỡi, xoay người đã đi xuống giường, mang vào giày liền phải rời đi.
Tuyết Vi lập tức vung gối đầu giường, dùng sức đánh về phía lưng anh: “Hoàng Phủ Minh, hôm nay nếu anh dám bước ra khỏi cái cửa này, đời này của anh cũng đừng tiến vào cho em!!”
“Không phải em kêu anh cút sao?!”
“em kêu anh cút anh liền cút sao??? Em đây kêu anh đi tìm chết, anh làm sao không chết cái cho em xem đi?!! Hả??”
Người phụ nữ thúi này!
Nhìn bộ dáng Tuyết Vi hung hãn, Hoàng Phủ Minh tức giận thở hổn hển: “anh xem em thật là thiếu giáo huấn!!”
“Làm gì? Muốn đánh em sao?”
“Đánh em? Đánh em là tiện nghi cho em!” Nói, Hoàng Phủ Minh xoay người một cái liền áp đảo Tuyết Vi ở trên giường: “hôm nay anh làm cho em không xuống giường được!!!”
“này, hỗn đản này!!!”
Mặc kệ Tuyết Vi dùng sức giãy giụa cỡ nào, trước sau đều không phải đối thủ của Hoàng Phủ Minh. Trong chốc lát đã bị người ta ‘ ăn ’ không còn một mảnh.
“ưm hừ, cho em…… Minh…… Cho em……” Vốn nữ vương lập tức liền biến thành nữ nô. Thơ_Thơ_
Hoàng Phủ Minh cao cao tại thượng nhìn người phụ nữ không ngừng đòi lấy với chính mình, ngược lại nói: “nhớ anh không?”
“ừm…… Suy nghĩ.”
“nhớ ai?”
“nhớ anh.”
“anh là ai?!”
“anh là…… anh là……” Tuyết Vi ấp a ấp úng đỏ bừng khuôn mặt, hờn dỗi cắn khóe môi, nói: “anh là ông xã của em.”
“Hừ?” Lúc này, Hoàng Phủ Minh xem như hoàn toàn được thỏa mãn.
Động thân một cái, Tuyết Vi không khỏi thoải mái hít hà một hơi khí lạnh.
Lúc này anh xem như hoàn toàn hiểu biết người phụ nữ thúi này.
Tuyết Vi, chính là trời sinh ăn cứng mà không ăn mềm, nếu đối với cô quá ôn nhu, cô thế nào cũng phải cưỡi trên cổ anh ị phân đi tiểu!!
Nhà họ Tuyết.
‘ bốp ’ một tiếng đánh chói tai truyền đến.
Địch Mạn Lị lảo đảo té lăn quay trên mặt đất: “Lão gia?” Tay già nua phủ lên gương mặt, bà khó hiểu nhìn Tuyết Vĩ Quốc đứng ở trước mặt mình nổi giận đùng đùng.
“Hừ, bà nói, bà chọc ai không tốt, cố tình liền chọc Tuyết Vi thứ yêu nghiệt kia!!! Bây giờ tốt đi? Cô quấn lên cả nhà chúng ta, lúc này, Nhà họ Tuyết chúng ta xem như hoàn toàn xong rồi!!!” Thơ_Thơ_
“Lão gia, không có quan hệ, chúng ta còn có Sâm nhi không phải sao? Sâm nhi lập tức sẽ được hổ phù của Quân Khu Bạch Hổ, đến lúc
đó dù Tuyết Vi có ba đầu sáu tay cũng không thể làm gì chúng ta.” Địch Mạn Lị cố sức bò tới trước mặt Tuyết Vĩ Quốc.
Mày kiếm ông nhướng cao: “Trông cậy vào Sâm nhi sao? A, Khả Duy mới vừa gọi điện thoại tới nói, diễn tập quân sự lần này binh đoàn thứ nhất của Sâm nhi hoàn toàn thất bại. Bà cho rằng Hoàng Phủ Dương Vinh sẽ nhanh như vậy giao hổ phù Quân Khu Bạch Hổ cho nó sao? Hơn nữa, Dạ Phi Nhã Lệ lại mất lòng Hoàng Phủ Dương Vinh, bây giờ toàn bộ quyền hành của Nhà họ Hoàng Phủ đã chuyển giao tới trên tay Tuyết Vi rồi!!!”
“Cái gì?” Địch Mạn Lị không thể tưởng tượng trừng lớn hai mắt.
Lấy hiểu biết của bà đối với Dạ Phi Nhã Lệ, người phụ nữ kia sâu không lường được làm sao sẽ bại bởi Tuyết Vi chứ?! “Không quan hệ, lão gia, cho dù bây giờ Sâm nhi không thể bắt được hổ phù, không phải cũng là chuyện sớm muộn gì sao, chúng ta có thể chờ.”
“Đúng vậy, đích xác có thể chờ. Bất quá người có thể chờ chính là Dạ Phi Nhã Lệ cùng với Khả Duy. Tuyết thị chúng ta làm sao chờ? Bây giờ Hoàng Phủ Dương Vinh yêu cầu chúng ta lập tức giao tiền, nếu không liền phái người tới bắt chúng ta!!!”
‘ lộp bộp ’
Tim Địch Mạn Lị trầm đi xuống thật mạnh.
Hiện nay tình huống Tuyết thị, chỉ cần trả tiền Hoàng Phủ Dương Vinh liền lập tức tuyên bố phá sản, nếu không có, sợ là Tuyết Vĩ Quốc phải vào nhà tù.
“Mạn Lị.” Đột nhiên, lời nói Tuyết Vĩ Quốc vừa chuyển, thái độ cực tốt kéo Địch Mạn Lị từ trên mặt đất lên: “trong lòng của bà, tôi đều hiểu rõ, sở dĩ Tuyết Vi nhằm vào Nhà họ Tuyết chúng ta như vậy, đơn giản chính là bởi vì Vân Vân chết, không bằng……”
Nhìn con ngươi Tuyết Vĩ Quốc gian xảo, nháy mắt bà liền hiểu rõ cái gì. “Lão gia…… ông là muốn…… Hy sinh…… tôi sao?”
“Mạn Lị, cái này cũng không xem như hy sinh, bà coi như vì cái nhà này của chúng ta là được. Đi tìm Tuyết Vi nói chuyện, thế nào?”
“A, ha hả a……” Địch Mạn Lị không khỏi lắc đầu, đáy mắt, toàn là thất vọng: “Tuyết Vĩ Quốc!!” Giận dữ ném ra hai tay của ông: “ông nhớ rõ hay không nhớ rõ xuất thân của ông là cái gì?”
“ông chẳng qua chính là một tiểu thương. Hiện giờ, ông có thể sáng lập Tuyết thị, cơm ngon rượu say toàn bộ đều bởi vì tôi, nhờ vào nhà họ Địch của tôi!!!”
“Nếu không có tôi nói, khả năng đời này của ông đều là thương nhân tầm thường vô vi!!” (đọc nhất nhất ở dembuon chấm vn)
“Năm đó, chúng ta kết hôn, ông đáp ứng với tôi, sẽ một lòng với tôi đến già. Nhưng mà, chúng ta kết hôn mới mấy năm, ông liền sau lưng tôi cùng Tôn Vân Vân tiện nhân kia yêu đương vụng trộm. Tôi đã biết, cũng tha thứ cho ông, cũng đáp ứng ông đón Tôn Vân Vân trở về! Không ít người nhà mẹ đẻ của tôi đều đã biết chuyện này, ông biết bọn họ cười nhạo tôi làm sao không?!!”
Nghe Địch Mạn Lị nói từng câu trách cứ, Tuyết Vĩ Quốc xụ mặt, sau một lúc lâu đều không có hé răng. “Mạn Lị, tôi biết vài chục năm này bà đối với tôi thực tốt.
Nhưng…… bà cho rằng tôi không biết vì sao bà đáp