Editor: Thơ Thơ
Trên toà án quân sự Quân Khu Bạch Hổ, không còn chỗ ngồi.
Toà án không giống vậy, toà án quân sự của Quân Khu Bạch Hổ thiết lập ở cách đó không xa cách tổng căn cứ Quân Khu Bạch Hổ một chỗ bên ngoài giáo trường. Chợt vừa thấy, bố cục cùng hoàn cảnh thật ra so với pháp trường cổ đại có chút tương tự, làm người ta không khỏi hiểu ý sinh ra sợ, lại không thể không trang nghiêm chờ đợi.
Tuyết Vi thân bị còng tay, xiềng chân, mặt vô cảm đứng ở khu thẩm phán.
Vị trí khu tạm giam thẩm án, Hoàng Phủ Sâm cùng với chúng tướng quan cùng người Viện Nguyên Lão phân bốn hàng.
Trừ bỏ Hoàng Phủ Nguyệt ra, trên mặt mỗi người đều vô cùng chờ mong kết quả thẩm phán tuyên án, thật giống như Tuyết Vi chết có thể mang đến cho bọn họ vô tận ích lợi.
“Bổn án hiềm nghi người Tuyết Vi thuộc quân nhân tại chức, mà người chết thuộc hiềm nghi người mẹ kế, tuy không quan hệ huyết thống lại cũng có ơn dưỡng dục, hạ sát thủ đối với mẹ vốn là tội thêm một bậc, thêm nữa phạm nhân thuộc quân nhân tại chức, không có nêu gương tốt đẹp. Vì vậy, bổn tọa tuyên án, phán nghi phạm Tuyết Vi mức án tử hình, lập tức chấp hành!” Quan Thẩm phán rốt cuộc tuyên đọc kết quả phán quyết.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Dạ ngồi ở khu chờ phán xét, độ ấm trong hai tròng mắt dường như lần thứ hai lạnh vài phần, anh mặt vô cảm móc ra điện thoại, lạnh lùng mệnh lệnh đối với bên kia điện thoại: “Kêu tay súng bắn tỉa chuẩn bị hành động!” Điện thoại cắt đứt……
“Phạm nhân Tuyết Vi vẫn không có chuyện muốn nói?” Chánh án ngồi ở trên cao đem quyền nói lời cuối cùng để lại cho cô.
Tuyết Vi nâng lên mi mắt, mặt vô cảm nhìn mọi người chung quanh, gằn từng chữ: “Không có lời nào để nói!”
Giây tiếp theo……
Một nụ cười quỷ dị thấm vào ruột gan liền xẹt qua môi cô.
Nhóm người xấu chờ mong nhìn thấy cô chết sôi nổi lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng. Thơ_Thơ_
Bọn họ không hiểu, ở ngay lúc này vì sao Tuyết Vi lộ ra nụ cười dường như có chứa thắng lợi như vậy;
Bọn họ không hiểu, đều phải chết, cô lại vẫn kiêu ngạo như thế, ngay cả đôi câu vài lời đều không muốn lưu lại.
Nhưng mà……
Đối với Tuyết Vi mà nói, cường giả chân chính mặc dù là đối mặt tử vong cũng muốn chết xinh xinh đẹp đẹp;
Cường giả, không cần nhiều lời;
Cường giả, vĩnh viễn không có cái gọi là một ngày thất bại!!
“Được, chuẩn bị hành hình đi!” Sắc mặt quan Thẩm phán ngưng trọng mang lên khăn che mặt màu đen.
Hoàng Phủ Nguyệt ngồi ở phòng nghe xử kích động cầm vòng bảo hộ:
“Nhị……”
“Nguyệt, anh cả tốt bụng nhắc nhở em một câu, lúc này em tiến lên, chính là sẽ bị bắt lại!” Sợ Hoàng Phủ Nguyệt sẽ đột nhiên làm rối, Hoàng Phủ Sâm vội vàng ngăn cản anh lại.
“Hoàng Phủ Sâm, anh có bản lĩnh đi đối phó Anh hai đi, anh cùng một người phụ nữ so đo gì chứ?!”
“Nguyệt, lời này em đã nói sai rồi, toàn bộ quá trình chuyện này không quan hệ với anh. Anh chỉ là phụ trách bắt người, thẩm vấn phạm nhân thôi. Rõ ràng chính là Tuyết Vi tự làm bậy, có kết cục hôm nay cũng là xứng đáng!”
“Hoàng Phủ Sâm, anh dám nói, nếu cô ta không phải người phụ nữ của Anh hai, cô ta sẽ lập tức rơi vào kết cục bị phán tử hình sao?!!” Hoàng Phủ Nguyệt gầm nhẹ một tiếng, hấp dẫn chú ý của mọi người.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Yên lặng!!!” Quan Thẩm phán không kiên nhẫn gõ gõ chùy gỗ, ý bảo binh lính chạy nhanh áp giải phạm nhân tiếp thu hành hình.
Hai binh lính nghiêm túc mang theo Tuyết Vi từ khu hầu thẩm ra tới, chậm rãi đi đến pháp trường. Thơ_Thơ_
“Tuyết Vi!!!” Hoàng Phủ Nguyệt cũng bất chấp Hoàng Phủ Sâm ngăn trở, một tay đẩy anh ra, trực tiếp từ khu giam giữ thẩm tra nhảy ra tới.
“Người tới, lập tức bắt lại tướng quân Hoàng Phủ Nguyệt của binh đoàn thứ ba cho tôi!”
“vâng!!!”
Viện thẩm phán nghiêm túc mà trang nghiêm đột nhiên lâm vào trong hỗn loạn.
Bạch Dạ an ổn ngồi ở khu dự thính hai tròng mắt chợt lóe, chậm rãi nâng lên tay, đợi anh vừa muốn hạ mệnh lệnh cuối cùng ……
“Hoàng Phủ Quân Trường đến!!!” Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến một tiếng thông báo.
Tức khắc, viện thẩm phán hỗn độn trở nên lặng ngắt như tờ.
Động tác mọi người nhất trí đứng lên, hướng về cửa cung kính chào một cái theo nghi thức quân đội: “Hoàng Phủ Quân Trường!”
Chỉ thấy, Hoàng Phủ Minh mặc một thân quân trang, sắc mặt nghiêm túc đi vào trong toà án.
Mỗi một bước anh đi
đều mang ra khí chất quân nhân uy nghiêm làm đâu chắc đấy, cặp mắt thời khắc đều lộ ra ánh sáng nghiêm khắc lạnh thấu xương càng ép tới mọi người thở không ra hơi.
Vì tỏ vẻ tôn trọng đối với toà án quân sự, Hoàng Phủ Minh hướng về quân kỳ Quân Khu Bạch Hổ kính một cái chào theo nghi thức quân đội.
Mà lúc này……
Bạch Dạ thân ở khu dự thính lần thứ hai móc điện thoại ra: “Kêu tay súng bắn tỉa lui lại đi!” Nói xong, trên mặt anh lạnh lùng rốt cuộc lộ ra một tia cười nhạt, tùy theo, liền lặng yên không một tiếng động biến mất ở trong toà án ……
“Anh hai……” Thấy Hoàng Phủ Minh rốt cuộc hiện thân, tim Hoàng Phủ Nguyệt treo lên tính nhẩm đã buông xuống hơn phân nửa. Thơ_Thơ_
“Đều lui ra đi.” Anh lạnh lùng vẫy vẫy tay. Mấy binh lính ý đồ chế phục Hoàng Phủ Nguyệt liền cung kính thối lui qua một bên.
“Hoàng Phủ Quân Trường, lúc này ngài xuất hiện, không phải là…… Vì bảo vệ phạm nhân hả?” Hoàng Phủ Sâm chậm rãi đi ra phòng nghe xử, trên mặt mang một nụ cười âm lạnh.
“Các vị, thật không dám dấu diếm……” Hoàng Phủ Minh hoàn toàn làm lơ anh cả đứng ở trước mặt mình, nửa xoay người, một tay chắp ở sau người, một tay kia chỉ chỉ Tuyết Vi cách đó không xa: “Phạm nhân Tuyết Vi là vị hôn thê của Hoàng Phủ Minh tôi. Tuy chúng tôi còn chưa từng cử hành hôn lễ trước công chúng. Nhưng dựa theo pháp luật mà nói, cô ta đã là người Nhà họ Hoàng Phủ tôi!”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
‘ xôn xao……’ trong toà án tức khắc truyền đến một trận tiếng nghị luận không nhỏ.
Bọn họ liền cảm thấy tên phạm nhân có chút quen thuộc. Mơ hồ nhớ rõ ở bốn năm trước, Hoàng Phủ Minh ở lúc chỉnh đốn ba quân đối ngoại đã giới thiệu qua tên và thân phận vị hôn thê này. Chỉ là vẫn luôn chậm chạp không có thu được tin tức kết hôn, không nghĩ, bọn họ đã sớm đăng ký là vợ chồng hợp pháp?
Nghe quanh mình tiếng khe khẽ nói nhỏ, Hoàng Phủ Sâm rũ xuống đôi mắt, âm thầm cười, nói: “Hoàng Phủ Quân Trường, về công, ngài là thủ trưởng của tôi, tôi là bộ hạ của ngài; về tư, em là em trai của anh, anh là anh cả của em. Như vậy Tuyết Vi cũng chính là em dâu của anh. Sau khi chuyện này phát sinh, anh vẫn luôn cảm thấy vô cùng đau đớn. Rốt cuộc lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt……”
Anh dối trá thở dài một hơi. Nhưng giây tiếp theo……
Lời nói vừa chuyển: “Chính là, nếu Hoàng Phủ Quân Trường ở ngay lúc này muốn vận dụng quan hệ cá nhân can thiệp pháp luật, có thể có chút không hợp với lý hay không?”
“Hoàng Phủ tướng quân, tôi khi nào muốn vận dụng quan hệ cá nhân can thiệp pháp luật?” Hoàng Phủ Minh lạnh giọng chất vấn xong, cặp mắt kia sâu không thấy đáy trầm xuống: “tôi dám trước mặt toàn quân tuyên bố quan hệ của tôi cùng với phạm nhân, chính là sợ có người sẽ đến tận đây hành động lớn, còn nữa……”
Anh dừng một chút: “Về chuyện phạm nhân Tuyết Vi mưu sát, tôi cũng đã biết được từ rất sớm. Sở dĩ chậm chạp không để ý đến, chỉ vì, tôi tin tưởng toà án quân sự của Quân Khu Bạch Hổ chúng ta nhất định sẽ phán xét theo nguyên tắc công bằng, công chính tới thẩm phán mỗi một phạm nhân. Nếu tôi muốn can thiệp, cũng không chờ tới bây giờ mới xuất hiện!!!”
Lời editor: Chúc mọi người ăn tết vui vẻ, happy new year.